Hôm nay tham gia một buổi họp báo công bố hợp đồng đại diễn nhãn hàng lớn, mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, đại khái là hôm nay cần nhảy, mặc quá nghiêm túc, nhưng vẫn tuấn tú! Con , mặc quần áo với mặc quần áo là hai trạng thái khác .
Thật Vưu Gia đau lòng, phần lớn nghệ sĩ nổi tiếng một chút sẽ makeup riêng, hoặc là đại diện sẽ thuê thợ makeup đến giúp đỡ, nhưng Lục Quý Hành mắt ba năm, mỗi hoạt động đều tự hẹn thợ makeup, quần áo tự chọn, mắt là nghệ sĩ vất cả, đôi khi Vưu Gia luôn tức giận, xuất sắc như , mãi nóng lạnh chứ!
Tốt lắm, cái cuối cùng như ý nguyện, gần đây hot lên với tốc độ khiến kẻ khác líu lưỡi, nhưng thật cô vẫn thấy vui.
Anh quá mệt mỏi.
Các loại hợp đồng ký kết sắp xếp kín lịch, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng .
Tầng hai, nhà xe lòng đất, Mạch lái xe đến đón, Lục Quý Hành đến , nhưng đến cạnh xe ôm Vưu Gia lòng, áp đầu cô n.g.ự.c , nhỏ giọng : “Có lẽ một tuần nữa mới về , lâu lắm. Nhớ thì gọi điện thoại cho , nếu thì gọi cho Mạch.”
Rạng sáng ba bốn giờ, đêm tĩnh tiếng động, chỉ tiếng động cơ ô tô gầm rú chói tai, mắt Vưu Giai nóng lên, cô dám gì nhiều, chỉ ‘’ một tiếng: “Em chờ , ăn cơm đủ bữa, thể nghỉ ngơi thì cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý cơ thể đó!”
Anh nhẹ: “Anh .”
Anh Mạch bấm cửa kính xe xuống, vẻ mặt chán , ghé cửa sổ, ló đầu : “Được đó, cứ như sinh ly tử biệt. Em gái Gia yên tâm, sẽ chăm sóc giúp em, tìm hai cô gái xinh đến chăm sóc , đảm bảo sống sung sướng.”
Vưu Gia lườm qua: “Anh dám!”
Anh Mạch nghiêng ngả.
Vưu Gia mặc kệ , một đống tuổi mà còn đắn.
Buổi sáng khi bàn giao công việc cho hộ sĩ, Vưu Gia một vòng quanh khu phòng bệnh cùng chủ nhiệm. Chị Chu huých tay cô một cái: “Ngủ đủ giấc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-3.html.]
Vưu Gia xoa mặt: “Rõ ràng lắm ạ?” Tối hôm qua ngủ muộn, buổi sáng tiễn Lục Quý Hành , cô ngủ tiếp , giường mất ngủ đến hừng đông, sáng dậy rửa mặt ăn cơm luôn.
Bác sĩ nội trú cung cấp chỗ ở miễn phí, nhưng Vưu Gia cơ bản đều ở nhà, lúc vì để tiện cho công việc nên cô mua một căn phòng cách bệnh viện gần. Qua chỉ mất mười phút, thường xuyên ở nhà, trong nhà dì giúp việc ở với cô, buổi sáng tỉnh dậy, dì còn hỏi cô: “Tiểu Quý ?”
Cô ‘ai’ một tiếng: “Có việc nên từ lúc trời sáng ạ.”
“Ôi trời, bận thế?”
Còn !
…
Chị Chu mím môi rộ lên, nắm tay cô ở cùng, nhỏ giọng : “Cũng , chỉ là dáng vẻ uể oải như mệt mỏi quá mức, hôm qua chồng em về nhà ?”
Ặc.
Vưu Gia nghẹn , lỗ tai dần đỏ lên, chị Chu vẻ thấm thía vỗ vai cô: “Hiểu hiểu! Tiểu biệt thắng tân hôn thôi! Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, hoạt động cả đêm cũng là dễ hiểu, chị ! mà đừng để đầu óc treo mây đấy, tối hôm qua hai ca cực kỳ nguy hiểm, một ca chủ nhiệm xử lý, hôm nay bốn ca đẻ mổ, ba ca đều là của em, bận lắm đấy.”
Hiểu cái gì chứ!
Vưu Gia khổ . Chẳng qua thấy hai chữ nguy hiểm cô vẫn xốc tinh thần. Tạm thời nghĩ tới Lục Quý Hành nữa.
Ôm hồ sơ bệnh án và sổ tay theo chủ nhiệm, nhanh tay ghi những điều cần lưu ý. Thật bác sĩ nội trú tay mơ như cô sợ gặp tình huống nguy hiểm tính mạng, cướp với thần chết, dám mắc chút sai lầm nào, cả căng thẳng như dây cung, cảm giác lạnh thấu xương như giương cung bạt kiếm. Cũng may chủ nhiệm Liêu hướng dẫn cô là một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, cũng là một hòa ái, sẵn lòng bao dung cô, truyền cho cô nhiều kinh nghiệm. chị Chu may như cô, thường xuyên ‘Sư thái’ mắng thảm.
Tuy nhiên chị Chu thần kinh thép, chịu mắng, đây coi như là… Một ưu điểm nhỉ?
Làm bác sĩ nội trú, thật khác thực sinh bao nhiêu, điều khác duy nhất chính là cô chứng chỉ bác sĩ, hơn nữa nhận tiền lương, tuy rằng tiền thưởng nhưng các loại trợ cấp nhiều vô , cũng tự nuôi sống bản .