Khi đó hâm mộ của nhiều, đều lý trí, coi như bạn bè, dù bạn gái thì cùng lắm là trêu chọc hai câu, buôn chuyện với mong kể thêm về chuyện tình cảm của .
Tuy nhiên ít chuyện với fans, thích nhắc đến việc cá nhân, cũng ít đáp bất cứ tin đồn nào, cho nên phần lớn đều là fans tự đùa vui, tự chơi vui vẻ, nếu ngày nào đó đột nhiên tự xuất hiện giải thích gì đó mới là kỳ lạ!
Anh cũng căn bản như thế.
Tối hôm qua Tiểu Mạnh nghĩ về Lục Quý Hành mãi, nghĩ đang ở ngay gần , nhưng dám đến gần, gần đây bận rộn, rõ ràng là đột xuất chạy nên mới thăm vợ lúc nửa đêm thế .
Đặc biệt đau lòng .
Lại hiểu cảm thấy ngọt!
Rất ngọt.
…
Chu Dương nào Tiểu Mang đang cái gì, gì mà thể chứ.
Cô thậm chí gõ cửa mà đẩy cửa luôn.
Tuy nhiên cũng thấy cái gì nên cả.
Lục Quý Hành mới ngoài điện thoại. Có lẽ lúc đang ở hành lang, hoặc là ở cửa sổ nào đó.
Vưu Gia ngủ đủ giấc, mơ mơ màng màng tiếng chuông điện thoại của Lục Quý Hành đánh thức, cô ôm tay cho dậy.
Anh vỗ tay cô: “Đừng loạn!”
Vưu Gia bĩu môi, thả cho , kết quả cô cũng tỉnh luôn, chỉ là mắt cay, ngáp vài cái, nước mắt lập trực trào .
Sau đó Chu Dương .
“Tâm can bảo bối ơi, chị mang cháo trứng muối thịt nạc và cháo bí đỏ gạo kê , em ăn cái nào?”
Vưu Gia dậy, cô cô , suy nghĩ vài giây đáp: “Trứng muối thịt nạc, cháo bí đỏ gạo kê để cho A Qúy ! Anh thích ăn trứng muối.”
“Ai?”
“À, chồng em!” Vưu Gia kỳ quái cô , suy nghĩ nên với cô rằng thật chồng cô trùng hợp giống Lục Quý Hành mà thôi.
Ừm…
“Chồng em đến thăm em?” Chu Dương đặt cháo lên đầu giường: “Chị mà! Loại thời điểm mà còn đến thăm em thì ly hôn , bận bận bận, gì mà bận chứ? Rốt cuộc công việc quan trọng là vợ quan trọng?”
Tiếng của Chu Dương dần dần nhỏ hơn.
Cửa phòng bệnh đẩy từ ngoài .
Lục Quý Hành bước , Chu Dương ngây .
Anh gật đầu: “Chào cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-21.html.]
Chu Dương máy móc đáp : “Anh… Chào !”
Vưu Gia mở hộp cháo , đưa một phần cho : “Anh ăn cái nhé?”
Anh “Ừ” một tiếng, xuống bên cô lấy thìa múc cháo ăn.
Còn nóng, bèn đặt cháo xuống, nghiêng đầu Chu Dương: “Cô .”
Lúc Chu Dương mới hồn, xuống ghế bên cạnh, run giọng hỏi : “Anh… Họ gì?”
Lục Quý Hành cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời: “Họ Lục, Lục Quý Hành, Vưu Gia là vợ .”
Vưu Gia ăn mãi xong một thìa cháo, hai đến đây để trò vui !
Chu Dương sắp điên mất !
Mẹ! Nó! Cái! Này! Có! Phải! Đang! Đóng! Phim! Không!
Cô vò đầu bứt tóc, đó che ngực, cảm thấy sắp ngất .
Cố bình tĩnh lên, bình tĩnh ngoài, bình tĩnh : “Hai ăn , ngoài hít thở khí!”
Vưu Gia: “…” Bị gì thế!
Lục Quý Hành gật đầu: “Xin cứ tự nhiên!”
Tiểu Mạnh đang chờ giao ban, vẫn , thấy Chu Dương lao đầu chạy tới từ xa, bèn hỏi: “Chị chứ?”
Chu Dương bày vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc, bình tĩnh lắc đầu: “Không , chỉ là nhớ chuyện cũ mà kinh thôi!”
Này ha ha ha mà chảy cả nước mắt, ôi đệch, chắc đầu úng nước !
Nhiều chi tiết rõ ràng như mà cô sai lệch của một thế kỷ!
Hiểu … Đau lòng cỡ nào!
Lòng đóng băng, cô đến phòng bệnh nữa, còn mặt mũi gặp .
Nhớ ngày đó cô ha ha, Vưu Gia ở bên cô như thiểu năng, cô cảm thấy nhồi m.á.u cơ tim.
Vưu Gia ăn xong bèn ném rác, thuận tiện đến đài hộ sĩ gọi điện thoại cho chủ nhiệm, báo cho ông về nhà.
Lục Quý Hành ở phòng bệnh thu dọn đồ đạc cho cô, mấy món đồ nhỏ, sạc điện thoại, sổ tay… Bỏ hết túi đó mang ngoài.
Giống như một chồng bình thường chăm vợ, lúc ngoài, đeo thêm khẩu trang và đội mũ lên, sắc mặt bình thường tìm Vưu Gia, hỏi cô thủ tục gì .
Vưu Gia lắc đầu: “Không cần, chủ nhiệm sắp xếp cho em , cũng thủ tục nhập viện nên cần thủ tục gì cả, em báo cho chủ nhiệm một tiếng là .
Lục Quý Hành gật đầu: “Ừ.”
Chu Dương cảm thấy, đây lẽ là buổi sáng huyền huyễn nhất mà trải qua.
Cô sẽ khắc ghi ngày trong tận sâu thẳm.