Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Tình Đầu - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-03-27 11:38:39
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dương sờ đầu cô, nhét một miếng quýt miệng, trợn mắt to như đèn ô tô cô: “Xong , dọa choáng váng .” Cô sờ đầu cô: “Em sốt , bắt đầu mê sảng !”

 

Vưu Gia: “…”

 

Muốn thật thôi mà cũng quá khó khăn.

 

 

Có một nghề nghiệp tên là nghề ăn vạ, con trai bà cụ chính là chuyên gia trong nghề , thuê một đám ‘diễn viên quần chúng’ ở , bọn họ xổm ngoài khoa, lóc thảm thiết, thề lấy lời giải thích của bệnh viện.

 

Điển hình của… Sự cố y tế

 

Khi còn ở trường, Vưu Gia từng đến vấn đề , khi đó đúng là thời kỳ đỉnh cao của dư luận, khắp nơi đưa tin về sự kiện , sợ quá mức. Sau đó đang lúc bọn họ kinh sợ thôi, các giảng viên nghiêm túc với bọn họ: “Tương lai các em đều ở bệnh viện, thể tránh khỏi việc gặp chuyện , nếu một hai trường hợp, chẳng lẽ các em cứu nữa ? Không cần đũa cả nắm, ếch đáy giếng, nhớ kỹ một bệnh nhân nào đến bệnh viện là vì bác sĩ đúng. Y nhân tâm, đây cũng một câu rỗng tuếch đau.”

 

Khi đó cô cảm thấy, là hiểu hạn hẹp.

 

Bây giờ cảm thấy vẫn đơn thuần.

 

thật , lòng phức tạp, mà bệnh viện là nơi dễ bại lộ lòng .

 

 

Vưu Gia vẫn cưỡng chế ở bệnh viện nghỉ ngơi theo dõi.

 

Viện trưởng tự đến thăm cô, chủ nhiệm cũng đến, ai nấy đều thiết hiền lành, khiến cho cô cảm thấy khá ngượng ngùng.

 

Liên tục cường điệu cô vấn đề gì cả, thể tiếp tục công việc.

 

Lúc cũng nguy hiểm, nếu Vưu Gia, ai dám cam đoan lấy tinh thần của bà cụ khi đó liệu thể lao khỏi lan can nhảy xuống .

 

Bây giờ ít nhất kinh sợ nhưng nguy hiểm. Bà cụ chuyện gì náo loạn tới mức , nếu thật sự gặp chuyện may, lẽ nhà hủy luôn cả bệnh viện.

 

Cánh truyền thông tìm đến, lúc đang canh ngoài bệnh viện để chặn đường lãnh đạo, đứa con của bà cụ hăng say kể khổ, lóc thảm thiết với phóng viên, nếu lẽ rớt nước mắt đồng tình, xong lời của , suy nghĩ duy nhất nảy chính là quá thảm, bệnh viện thật quá đáng… Bệnh viện rác rưởi, bao giờ tin tưởng bác sĩ nữa.

 

Viện trưởng cũng đau đầu, gặp chuyện thế , lý cũng rõ, lời bịa đặt thì tin tưởng chút nghi ngờ, lời bác bỏ thì tai tai , dù bệnh viện sai nhưng cũng biến thành .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-18.html.]

Vưu Gia còn trẻ tuổi, gặp chuyện thế dọa c.h.ế.t khiếp cũng la hét từ chức, xem như đây là chuyện may mắn nhất trong ngày hôm nay !

 

“Nghỉ ngơi cho , cần quan tâm chuyện khác, bác cho cháu nghỉ một tuần về nhà nghỉ ngơi cho . bây giờ cần sốt ruột xuất viện, ở quan sát thêm một đêm, nếu bác thả cho cháu về .”

 

Rất nhiều tinh thần k1ch thích sẽ biểu hiện ngoài luôn, mà bỗng một ngày nào đó kích phát cũng chừng.

 

 

Vưu Gia cảm thấy chủ nhiệm hổ là chủ nhiệm.

 

Buổi tối cô mất ngủ.

 

Gặp ác mộng.

 

Vừa ngủ là cảm giác như rơi xuống từ cao.

 

Lúc tỉnh , cả ướt đẫm mồ hôi, cô lau trán, trong lòng đầy sợ hãi. Khuôn mặt vặn vẹo của bà cụ liên tục xuất hiện trong đầu cô.

 

Cô mở đèn phòng lên, ánh sáng đột ngột khiến cô chói mắt, nhưng cô dám ngủ, bèn đến trạm hộ sĩ lấy tạp chí về g.i.ế.c thời gian, cô ngượng ngùng phiền khác nên gọi ai cả.

 

về phòng bệnh đơn, trong phòng lạnh lẽo, nửa đêm trời chợt đổ mưa, hạt mưa đánh lá cây, tiếng ồn dày đặc oanh tạc thần kinh.

 

 

Vưu Gia khó chịu cau mày,  trong lòng chợt dâng lên cảm giác khổ sở.

 

 

Hộ sĩ trực ban tối nay là Tiểu Mạnh, trực ban đêm luôn mệt, chống chọi với đồng hồ sinh học, mí mắt như sắp dính những vẫn cố gắng tỉnh táo, lúc thẩm tra đối chiếu lời dặn của bác sĩ, cô dám chút qua loa nào.

 

Vừa một bệnh nhân sốt, cô xử lý xong, độ bão hòa oxy trong m.á.u của một bệnh nhân ở khoa hồi sức cấp cứu mổ hôm nay giảm xuống, xuống còn hơn 70… Sau đó cấp cứu, đưa phòng cấp cứu hơn nửa đêm, lúc , thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

 

cảm thấy hôm nay thật ho, cả ủ rũ vô cùng.

 

rung chuông ở lối thoát hiểm, Tiểu Mạnh nhận ống , vực dậy tinh thần nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi ai gọi ạ?”

 

“Người nhà bệnh nhân giường 1.” Lục Quý Hành ho khan một tiếng, gần đây họng khỏe, cảm nhẹ: “Cô là bác sĩ, hôm nay gặp chút chuyện.”

Loading...