Vưu Gia ở bệnh viện lâu nhưng đây vẫn là đầu tiên cô viện với phận bệnh, Chu Dương kéo ghế đến giường cô, đặt đĩa trái cây mặt lấy một quả quýt bóc vỏ.
Vừa bóc : “Tâm can bảo bối của chị, em chị sợ c.h.ế.t khiếp. Bà cụ cũng thật là, kéo xuống vẫn ngừng, con của mất tích, còn đứa con năm nay tám tuổi, ngoan, đặc biệt dính , lạc mất chắc chắn sợ hãi, cảnh sát nhanh tìm con giúp bà … Con trai bà đến đây, bây giờ đang còn loạn đấy! Nói bệnh viện của chúng thiếu trách nhiệm, ngay cả một bà cụ cũng chăm , hơn nữa lúc đưa đến thì khỏe mạnh, giờ đưa về thì tinh thần vấn đề. Bắt đền nữa chứ! Vừa há mồm là đòi một triệu tệ luôn, chậc!”
Trâu bò, bệnh viện thật là một nơi kỳ, trâu bò quỷ quái gì cũng .
Vưu Gia kích động c.h.ế.t sững: “Sao thể như ! Bác sĩ Tạ với từ , rằng nên dẫn khám ở khoa thần kinh, là , bao nhiêu cũng chịu. Người còn phân rõ trái .”
Chu Dương liếc cô, vẻ mặt như ‘Em đúng là trải sự đời’, việc dù bà cụ thật sự kéo Vưu Gia rơi từ tầng mười tám xuống thì nhà loạn vẫn thể loạn .
Vưu Gia kinh sợ như thế, cả nhà đó ai đến thăm ? Không , lúc còn đang ầm ĩ đấy! Người mà hổ thì chuyện gì ?
Có điều Chu Dương cô ngột ngạt nên thêm, đáng thương, mềm yếu như thật hợp bác sĩ.
“Nghe năm tự sát ở bệnh viện, chính là nhảy khỏi cửa sổ ở khu cấp cứu. Có lẽ lúc đầu thật sự chết, trền cửa sổ, để chân ngoài, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ lên trung giống trong TV, là kiểu đặc biệt u buồn, chủ nhiệm khoa cấp cứu đến xem, khuyên xuống, hỏi khó khăn gì, chúng thể giúp đỡ, việc gì c.h.ế.t cả, đời còn dài, đừng luẩn quẩn trong lòng.”
“Em đoán xem vì cô tự sát?” Chu Dương hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-17.html.]
Vưu Gia phối hợp hỏi : “Vì ạ?”
“Cô chứng vọng tưởng hại, giường bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, tối nào cũng ban công nấu cháo điện thoại với bạn trai, cô cảm thấy cô gái , khổ sở, cho nên sống nữa.”
“…”
“Haizz, con đó, thật yếu ớt, sinh lão bệnh tử, ai cũng thể tránh , tuy rằng nhà quá đáng, nhưng thật bà cụ đáng thương. Em đừng quản, yên tâm ở đợi ở bên , lãnh đạo đều ở đó cả, nào đến phiên em quan tâm. Em gọi chồng em đến đây ở với em ?”
“Dạ?” Vưu Gia phản ứng chậm nửa nhịp, cô ngẩng đầu cô một cái, vẫn kịp hồi thần từ chuyện đứa con vô liêm sỉ của bà cụ, mấy giây với trả lời: “Đừng, chuyện lớn gì, nếu viện trưởng kéo em đến đây quan sát thì em đến đây . Anh bận lắm, em mà gọi đến, khi còn mắng em.”
Việc cũng là do cô, suy nghĩ kỹ chạy sang, liệu cứu , nếu theo thì thật là mất nhiều hơn .
Ngốc!
Lục Quý Hành thì nhất định sẽ mắng cô. Cô thể tưởng tượng giọng điệu khi mắng của .
Chu Dương dáng vẻ cô vợ ngoan của cô thì tặc lưỡi hai tiếng, bĩu môi : “Em đúng là nhát, em gả cho chồng là mời ông lớn về nhà. Nếu là chồng chị… Trừ phi khuôn mặt yêu nghiệt như Lục Quý Hành, thông minh bi3n thái như Da Vinci, nếu dựa cái gì mà chị nhường ! Nói đến là đến, đến thì sống một luôn !” Nói xong tấm tắc hai tiếng: “Chẳng qua nếu khuôn mặt như Lục Quý Hành, chắc trái đất ai thể ghép thành đôi với !”
Vưu Gia: “…” Thế cũng quá phóng đại. Cô nhỏ giọng phản bác: “Em cảm thấy em xứng đôi với Lục Quý Hành, vẫn thể.”