Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Tình Đầu - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-03-27 04:43:09
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ đột nhiên biến mất, cô là hộ lý cấp hai, mỗi hai giờ hộ sĩ sẽ kiểm tra một , nhưng bởi vì bình thường cô đặc biệt bận, việc gì bấm chuông gọi hộ sĩ, tuy phần lớn tình huống là nhàm chán tìm việc , nhưng hộ sĩ đều sẽ xem, sáng hôm nay xảy chuyện gì cả, lúc giao ban hộ sĩ còn cố ý hôm nay bệnh nhân giường 12 đặc biệt im lặng, hình như tâm trạng lắm. Hôm nay bác sĩ phụ trách của bà cụ và chủ nhiệm Liêu việc ngoài, khi còn dặn dò Vưu Gia để ý bà một chút.

 

Chắc tâm trạng bà cụ thật sự , nếu thì bấm chuông suốt ngày .

 

Chẳng qua hôm nay quả thật khác thường.

 

Cho nên khi bà cụ đột nhiên biến mất, hộ sĩ cũng nhanh chóng phát hiện.

 

Vưu Gia vội chạy tìm, gọi điều dưỡng theo, đó xem camera giám sát và sổ ghi chép.

 

Cuối cùng cô thấy bà cụ ở nóc nhà tòa nhà hồi sức, nóc nhà lối hẹp, còn ô vuông nhỏ, cũng bà cụ lên kiểu gì.

 

Bà cụ run rẩy , miệng than than thở ngừng, cũng đang gì.

 

Hình như bà cụ leo qua lan can, nhưng cơ thể quá yếu, thêm tuổi cao, cho nên trèo lên vài cũng vượt qua .

 

Cuối cùng bà cụ nức nở òa , lúc Vưu Gia lên, cô thấy thì dọa sợ nhẹ, bà cụ hơn bảy mươi tuổi đang gào như đứa trẻ.

 

Hai bàn tay khô héo nắm chặt lấy lan can, bà cụ vẫn đang cố gắng trèo qua.

 

tự sát ?

 

Suy nghĩ đầu tiên nảy trong đầu Vưu Gia chính là cái , cô khẩn trương chạy tới, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cúi dùng giọng dịu dàng nhất gọi bà cụ: “Bà ơi, bà ạ?”

 

“Mất , thấy… Tìm thấy… Mất !” Bà cụ vẫn lo lắng .

 

“Tìm thấy cái gì ạ?” Vưu Gia nhẹ giọng hỏi.

 

Bà cụ bỗng nhiên phẫn nộ vỗ lan can: “Không thấy! Không thấy! Chính là thấy!” Bà cụ nhảy lên, giống như nhảy ngoài, lan can chỉ cao một mét, mái hiên chỉ rộng 20cm, ở đây là tầng mười bảy, nếu rơi xuống , óc thể b.ắ.n xa mấy mét, xương cốt dập nát bộ, cơ thể thành bãi bùn.

 

Vưu Gia sốt ruột, cô bây giờ cách nhất là cần hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cô cảm thấy nếu gì thì càng , cô li3m đôi môi khô khốc vì khẩn trương, với bà cụ: “Vâng , thấy cháu sẽ tìm giúp bà, ạ? Bà đây , ở đó nguy hiểm lắm, cháu tìm giúp đỡ, chúng cùng tìm, ạ?”

 

Vẻ mặt bà cụ phần sợ sệt, cánh tay đang nắm chặt lan can cũng lỏng đôi chút, bà cụ nghiêng đầu, đôi mắt mờ đục bất lực cô: “Tìm xem?”

 

Vưu Gia thử tiến lên phía hai bước, cũng cúi thấp hơn, chân bước thật khẽ, sợ quấy nhiễu bà cụ. Hình như tinh thần bà lắm, tình huống thật đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-16.html.]

 

“Vâng, tìm xem, chúng cùng tìm, cháu sẽ gọi thêm đến tìm giúp bà.” Cô lo lắng.

 

Bà cụ đột nhiên ngửa đầu lên, cảm xúc đột ngột đổi, bà phẫn nộ đến đỏ bừng mặt mũi: “Lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo, tìm thấy nó! Đã đánh mất , hu hu hu!” Bà cụ nắm chặt lan can, cơ thể rung mạnh vì dùng sức.

 

Trong giây phút , Vưu Gia cảm thấy lạnh cả , lưng đầy mồ hôi lạnh.

 

Một giây… 

 

Hai giây…

 

Thời gian trôi qua chậm chạp đến dày vò.

 

Sau đó cuối cùng bảo vệ cũng chạy đến, 119 cũng đến , chuyên gia tâm lý lên đây xử lý, chuyên gia đàm phán, cả bác sĩ chuyên khoa tâm lý, chủ nhiệm Liêu và bác sĩ phụ trách giường 12 cũng chạy nhanh đây… Vưu Gia cũng dần bình tĩnh , cô thở phào nhẹ nhõm một .

 

Gần như ngày nào cũng đối diện với tử vong, nhưng đây vẫn là đầu tiên cô thấy bệnh nhân rơi cảnh .

 

một còn thở xong, bà cụ đột nhiên bước đến kéo cô về phía lan can, đôi tay bóp cổ cô, đỏ mắt mắng chửi: “Kẻ lừa đảo! Mày trả con cho tao! Mày đưa con tao đầu !”

 

Bà cụ kéo cô loạng choạng, lan can cọ xát khiến lưng cô đau nhói, ánh mắt mơ hồ xuống độ cao mười tám tầng, trong giây lát, Vưu Gia cảm thấy chết.

 

dám hành động thiếu suy nghĩ, cảm giác đạp một chân lên tử vong thật sự đáng sợ.

 

 

“Cũng may hữu kinh vô hiểm!” Lúc Mạch kể cho Lục Quý Hành , còn lau mồ hôi một phen, cô nàng Vưu Gia gan thỏ đế, chắc chắn dọa c.h.ế.t khiếp .

 

Lục Quý Hành đến sân bay, điện thoại: “Anh một tiếng với đạo diễn giúp em, cũng đẩy luôn hoạt động bên , để trống một tuần, em về ở với cô mấy ngày.”

 

“Đừng ! Không bằng g.i.ế.c còn hơn! Nhà tư bản đều là kẻ uống máu, chịu lý do , mới tiếng tăm, đừng chuyện hại ! Như , về thăm Vưu Gia giúp , cứ yên tâm công tác.’

 

“Không đẩy thì bồi tiền hợp đồng. Anh về cái rắm, đó là vợ em chứ vợ , lo cái gì.”

 

Lục Quý Hành thẳng tay tắt máy, rời khỏi trạm dừng chân đến bệnh viện.

 

Anh Mạch chằm chằm di động, lắc đầu cảm thán: “Hồng nhan là kẻ gây họa, hồng nhan là kẻ gây họa mà!”

Loading...