Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Tình Đầu - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:10:13
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày 30, tiếng pháo hoa càng nhiệt liệt hơn, cả ngày bùm bùm dứt, trẻ con nô đùa tuyết, lớn mặc đồ truyền thống dày nặng đường cầm xẻng đắp tuyết, bên bất động sản về nhà ăn Tết, còn ai đến xử lý lớp tuyết dày mặt đất, từng bước dấu chân lún sâu, chỉ lớp tuyết cỏ là còn nguyên vẹn.

Vưu Gia chiếc ủng da dê, cô mặc chiếc áo lông vũ dày, chiếc mũ thêu đội xiêu vẹo đầu, cổ quấn một chiếc khăn len trắng tinh. Cô cầm một hộp đồ ăn đạp tuyết sâu trong tiểu khu.

Thím giúp việc về quê ăn Tết, cô Khương việc nên máy bay đến Thụy Sỹ từ đêm qua, trong nhà chỉ còn một Lục Quý Hành.

Cô Khương nhờ Vưu giúp chăm sóc Lục Quý Hành, vì thế sáng sớm còn kịp ăn cơm Vưu đẩy Vưu Gia khỏi cửa: “A Quý đang ở nhà một , cơm cũng để ăn, thằng bé còn ốm nữa, con chăm nó , hai đứa ăn cơm sáng cùng luôn!”

Cô phản bác: “Để , con hợp.”

“Anh con càng thích hợp, nó tay chân vụng về, chăm sóc khác thế nào .”

“Con…”

“Con, con cái gì mà con, con lớn cũng kệ con, chính con ngượng ngùng xoắn xít gì!”

Cái gì thế !

Vì thế Vưu Gia đuổi khỏi nhà như .

đường, ngừng nghi ngờ xem nhẹ tình tiết quan trọng nào , vì phát triển nhanh như !

nghĩ đến đúng là đang ôm, ngày Giao Thừa mà ai ở nhà, cô thấy mềm lòng.

Vưu Gia gõ cửa, Lục Quý Hành mở cửa cho cô, dép lê, chỉ mặc áo ngủ và một chiếc áo khoác mỏng, sắc mặt như cũ, lẽ là vì tỉnh ngủ nên tóc rơi rối, lúc chuyện còn mang theo giọng mũi, vươn tay nhận lấy hộp đồ ăn cô mang đến.

“Vất vả.”

Vưu Gia vội : “Không ạ. Em… Về nhé? Anh nhớ ăn cơm đấy.” Cô định ở ăn cơm cùng , cô sợ căng thẳng cứng , nuốt trôi.

Lục Quý Hành liếc cô: “Anh trai em gọi cho , em mang hai phần cơm để ăn sáng cùng luôn.”

Vưu Gia: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-126.html.]

Cuối cùng bởi vì EQ kham ưu nên ứng xử thế nào, Vưu Gia vẫn Lục Quý Hành dẫn nhà, cô cởi áo khoác, mũ và bao tay ở huyền quan, đổi giày xong liền ủ rũ cụp đuôi theo phòng ăn.

Hai ăn riêng với … Ừm, thể ái .

Vưu Gia cảm thấy cứ nghĩ quá nên, nhưng thật đáng c.h.ế.t là vì thể từ chối ? Tuy rằng cô là đứa trẻ lời nhưng cũng hề nguyên tắc mà!

Tại khoảnh khắc , Vưu Gia sinh nỗi nghi ngờ sâu sắc với chính .

Chẳng lẽ thật sâu trong lòng cô cũng ôm ấp ý tưởng giống ?

Lục Quý Hành mở hộp đồ ăn bốn tầng , lấy đồ ăn xếp lên bàn, đó mới lấy cháo chia , Vưu Gia yên ở bàn ăn, cuối cùng vẫn phụ giúp .

Hai một một qua nhà bếp, cảm giác thật kỳ lạ.

Hai ăn cơm, ai cũng lời nào, ái là thật sự ái , Vưu Gia hổ đỏ hết mặt mày, cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ, cũng do cháo nóng, mà là do tim cô đập nhanh, adrenalin tăng cao.

Cơm nước xong Vưu Gia bèn rửa bát, cô nghỉ ngơi .

Lục Quý Hành dựa cửa bếp xem cô rửa bát, khóe miệng của cong lên như như , trong mắt là vẻ ôn hòa, Vưu Gia liếc , thấy như chân cô mềm nhũn suýt nữa là quỳ xuống.

Anh rút khăn lông sạch lau tay cho cô.

Vưu Gia hổ tránh : “Em… Em tự !”

Lục Quý Hành : “Cho cơ hộia biểu hiện .”

Vưu Gia hít một thật sâu, cô quyết định… Cô thật sự quyết định… Xuất phát từ việc hiểu hơn… Xuất phát từ việc lâu vẫn bỏ qua tâm ý của … Xuất phát từ tâm thái việc đến nước , thật cũng cần kháng cự nhiều gì… Cô quyết định.

“Hay là, chúng … Thử xem?” Vưu Gia nhỏ như thì thầm, nhưng hai ở gần , Lục Quý Hành thể thấy , chợt dừng động tác tay, ngẩng đầu cô.

Trái tim Vưu Gia đập nhanh, cô giải thích: “ đây là đầu tiên em yêu đương, hiểu gì cả, chỗ nào thì thể cho em.”

Giọng điệu trịnh trọng như đang tham gia tranh cử chức lớp trưởng.

Lục Quý Hành bật , cảm giác m.á.u lao nhanh do mừng như điên cùng càng thích mắt hơn đan chéo khiến vẻ bình tĩnh, chỉ là thể khống chế chuyện từ lâu nhưng chỉ chôn sâu trong nội lâm, bỗng nhiên ôm eo cô kéo sát , hỏi nhỏ: “Có thể chứ?”

Loading...