Lục Quý Hành ngạc nhiên như , chỉ im lặng hai giây, cô một cái thật sâu đó kéo tay cô xuống, nhẹ giọng : “Không đáng ngại, đừng lo lắng, bắt đầu hạ sốt .”
Tiếng nhẹ gần như dịu dàng.
Vưu Gia hoảng hốt “Vâng” một tiếng.
Lúc vẫn luôn nắm tay cô, buông .
Vưu Gia theo lên phòng, cụ thể mà thì bộ hành trình cô đều ngẩn ngơ để nắm tay kéo .
Phòng ngủ của ở tầng ba, gian nửa mở, chỉ ở đây, ngày thường sẽ lên, cuối cầu thang là một cánh cửa kéo to, phía là rèm cửa, giường của ở sâu bên trong, cửa, gian rộng, trang trí cũng đơn giản.
Cuối cùng cũng buông tay cô , xếp bằng xuống tấm thảm ở bàn lùn, duỗi tay rót cho một cốc nước, uống hai ngụm mới với Vưu Gia đang thả tâm trí mây: “Ngồi !”
Vưu Gia liền xuống, cô xếp bằng thảm theo , trong lòng phỉ nhổ vì tránh , tìm chuyện hỏi để giảm bớt hổ. Cô hỏi vì uống thuốc tây, đáp: “Dạ dày nên đổi sang uống thuốc bắc.”
Cái Vưu Gia từng Vưu Tĩnh Viễn nhắc đến, dày của khỏe cho lắm.
Vưu Gia cảm thấy thật vất vả, ngoài luyện tập một , cường độ huấn luyện cao, giỏi việc chăm sóc chính .
Vì thế Vưu Gia do dự, nên với .
Haizz, đang là bệnh.
Anh xé một miếng dán giảm nhiệt dán lên trán, đó ngậm một chiếc nhiệt kế miệng.
Vưu Gia thấy dán miếng dán chắc, sắp rơi xuống, cô bèn cúi dán cho .
Lục Quý Hành bỗng nhiên duỗi tay nắm tay cô, cong môi : “Vưu Gia, thể cho rằng em đang đáp …”
Vưu Gia: “…” Quá mờ ám, Vưu Gia cảm thấy bây giờ chỉ cần dùng chút lực là cô sẽ ngã lòng ngay.
“Em…”
Khương Yên tan trở về, bà hỏi thím giúp việc: “A Quý ?”
“Vẫn hạ sốt, thằng bé bệnh viện truyền nước mà nó .”
Khương Yên lắc đầu: “A Quý cứng đầu lắm, lên xem nó, nó ở phòng đúng ?”
“Đang phòng đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-125.html.]
Khương Yên lên tầng, lúc đẩy cửa , bà : “A Quý, mang con bệnh viện truyền nước ?”
Vừa đẩy rèm , bày lập tức sững .
Lục Quý Hành vốn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Vưu Gia, Vưu Gia thì nghiêng về phía , cả hai đều im lặng .
Khi Khương Yên đẩy cửa, Vưu Gia hoảng sợ giãy giụa nhưng tránh , trái còn ngã lòng , đẩy cô cúi đầu xem cô .
Tư thế của hai giống đang hôn mà quyết rầy chuyện .
Khương Yên cũng từng gặp tình huống thế , bà khựng đó lùi một bước, cách rèm : “A, hai đứa cứ chơi , lát nữa cô lên.”
Mặt Vưu Gia lập tức đỏ bừng, hổ giận giữ, cô nhịn đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c , đồng thời giãy giụa lên,
Chỉ thiếu một câu “đều tại ” là cảnh trở thành cảnh tượng tiêu chuẩn thường thấy trong phim ngôn tình.
Lục Quý Hành chống tay xuống đất, híp mắt , đó mới lên xuống nhà cùng cô.
Vưu Gia và Lục Quý Hành một một xuống cầu thang, một đỏ mặt thể khống chế, một mỉm tỉnh bơ.
Khương Yên trợn mắt con trai dương dương tự đắc thèm để ý bệnh tật, bà lôi kéo Vưu Gia hàn huyên hồi lâu, chỉ là nhắc một từ đến chuyện . Lúc Vưu Gia thật sự chịu đựng nữa mới xin phép về. Khương Yên cũng giữ cô , chỉ lấy quà đáp lễ đưa cho cô mang về, còn với Lục Quý Hành: “Nặng lắm, con cầm về giúp Vưu Gia .”
Lục Quý Hành lời.
Chân Vưu Gia lập tức mềm nhũn, vội : “Không cần ạ, Quý còn bệnh, đừng để nhiều.”
Khương Yên đầy thâm ý: “Không đáng ngại, chỉ hai ba bước thôi, nó là đúng .”
Vưu Gia quỳ.
Cuối cùng Lục Quý Hành vẫn đưa cô về nhà, hơn nữa còn mặt dày ở ăn cơm, trong lúc đó Vưu nhận một cuộc gọi, đó luôn dùng ánh mắt vợ xem con rể để Lục Quý Hành.
Vừa hỏi han sống ở phía nam quen , hỏi bệnh tình của thế nào, cuối cùng còn : “Vưu Gia học y đấy, nếu cháu thoải mái thì thể để nó chăm cháu.”
Vưu Gia oán trách kêu lên: “Mẹ!” Cô bác sĩ, kê đơn, dù cô học nửa học kỳ năm ba nhưng gặp tình huống cũng chỉ thể dặn dò uống nhiều nước ấm mà thôi.
Lục Quý Hành : “Không đáng ngại ạ, là bệnh cũ thôi, trời lạnh cháu sẽ dễ sốt, vất vả lắm Vưu Gia mới nghỉ, nên để em ở nhà cùng cô chú nhiều hơn mới đúng, cần nhọc lòng cháu .”
Mẹ Vưu : “Đều là trong nhà, lời khách sáo gì, ngày mai để Vưu Gia qua chăm cháu , nó ở nhà cũng gì, lười vô cùng, ngày hôm qua ở nhà ngủ cả ngày, chui trong chăn gọi thế nào cũng chịu dậy, kỳ cục.”
Vưu Gia vùi đầu uống canh, cảm thấy sự tình đang phát triển theo hướng ngày càng kỳ quái.