Thượng Quan Vinh ôm Mẫn Chi. Thượng Quan Vinh là mẫn cảm, cô cảm nhận sóng tình từ chỗ đơn , khỏi cảm thấy bực bội, cô Lục Quý Hành đang cõng Vưu Gia, cảm thấy Lục Quý Hành như , nhưng mạnh mẽ tới thì cũng lúc yếu đuối…
Cô nên nhắc nhở Vưu Gia .
Dao Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y Dật Chi, mấy ở cùng.
Thỉnh thoảng Vưu Gia đầu hai bé, sợ hai đứa cẩn thận té ngã.
Nói thế nào cũng vẫn là trẻ con.
Dao Chi và Dật Chi hai bên Thượng Quan Vinh, bảo vệ Mẫn Chi.
Vưu Gia hừ hừ, lúc ngang qua , cô túm tai Dật Chi : “Các con bất công quá rõ ràng đó!”
Dật Chi tránh khỏi móng vuốt của cô, nghiêng đầu liếc cô, : “Mẹ ba còn đủ ạ? Ba chỉ thiếu điều bỏ tủ kính thôi, con ba bất công ? Không .”
Vưu Gia: “…”
Đàn ông đều là đồ tồi, bất luận già trẻ.
Khi về nơi ở là hơn 7 giờ tối.
Bác sĩ đến xem vết thương cho Vưu Gia.
Vưu Gia tự lấy vài loại thuốc trong hòm thuốc, Lục Quý Hành thì tiễn bác sĩ. Không cô gái của tổ hậu cần tìm cây gậy chống ở , cô bước vui mừng đưa cho cô, cô dùng thử xem tiện tay : “Chân cẳng thương khỏi chậm, ngoài nhớ cẩn thận một chút, đừng dùng sức.”
Đại khái là gương mặt và tính cách mềm mại của Vưu Gia cho cô gây ảo giác giả dối rằng cô ngốc, còn ai nhớ rõ cô là một bác sĩ ngoại khoa.
Còn chủ nhiệm bồi dưỡng nối nghiệp.
Chăm sóc bệnh, cô chính là chuyên nghiệp ? Từ đến nay đều là cô dặn dò bệnh cần thế cần thế , đây là đầu tiên những việc cần chú ý với cô.
Vưu Gia bật , nhưng mà cô vẫn vui vẻ cầm gậy lên ước lượng: “Cảm ơn cô nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-109.html.]
Có lẽ là mượn của ông cụ nhà bên, chiếc gậy chống từ gỗ cây lê, đầu gậy còn khắc hình rồng, Vưu Gia cảm thấy thể cos Cái Bang, đảo một cái mặt đất, khí thế hai mét tám!
Uy vũ khí phách… Cái con khỉ! Ừm, càng vẻ ngốc nghếch hơn, cô đưa gậy đến ngã ngã .
Dật Chi đưa Mẫn Chi phòng, lúc thấy cảnh , bé ẩn ý: “Cô Đổng cần lo ạ, ba của con ở đây, con thể cần chân.”
Đi cõng đó, lý tưởng đời của bé là tụt huyết áp té xỉu Lục Quý Hành cõng ngày, rầm rì nũng đòi cõng, chỉ tiếc ba phối hợp diễn phim thần tượng với , chỉ cho một ánh mắt xem thường, dỗi nhắc nhắc suốt vài tháng, bây giờ thì , quang minh chính đại, tâm nguyện nhiều năm đền bù.
Vưu Gia cầm gậy gõ m.ô.n.g bé: “Lục Dật Chi!”
Tuy rằng ngày nào cũng đùa giỡn nhưng Vưu Gia vẫn là một con thỏ trắng dễ hổ, chỉ ở mặt Lục Quý Hành là lá hơn lớn hơn một chút. Ở mặt ngoài là lập tức phá công.
Dật Chi đón ánh mắt căm giận của cô, bé linh hoạt né tránh, cao giọng : “Không gì thẹn ạ, nên học tập ba, da mặt dày tới mức đao thương bất nhập.” Thể hiện tình cảm tự nhiên tới mức thấy ngại ngùng, hổ là ảnh đế, tố chất tâm lý dạng bình thường.
Kỹ năng đùa giỡn Vưu Gia cũng là hạng thượng thừa.
Nói xong, bé lúc thấy Lục Quý Hành trở về, lập tức bỏ chạy thấy bóng.
Vưu Gia: “…” Bắt nạt kẻ yếu, nhãi ranh.
Bạn nữ tổ hậu cần thấy Lục Quý Hành thì mặt quỷ với Vưu Gia, nhỏ: “Lúc thầy Lục tới bế chị, thật sự điên .”
Cả cảm giác đánh trúng, hormone bất chợt tăng vọt, lâng lâng như chính yêu đương.
Nếu cắt riêng thể cảnh trong phim luôn , ngọt vô cùng.
Quá kỳ diệu!
Trước đây từng nghĩ thầy Lục là… Người chồng như .
Trong ấn tượng của cô , Lục Quý Hành quá thiện, dù là tham gia tiết mục là đóng phim, lúc nào cũng lạnh nhạt, hoặc là thích đón hùa những trò đùa của khác, việc chuyên nghiệp, thiên phú mạnh, là kiểu trời sinh thuộc về sân khấu và ánh đèn, chỉ cần sân khấu là khí thế lập tức đổi.
Còn trẻ tuổi nhiều tôn kính, các đàn em trong công ty cũng dám lỗ m ãng khi ở bên, đều cung kính gọi là thầy Lục hoặc là Lục.
Anh ưu tú, cho nên tự hào quang sáng rực, khó tưởng tượng dáng vẻ yêu đương, cũng khó tưởng tượng như thế nào thể xứng đôi với .