Mộc Cảnh Trần  vẻ mặt đó của Sở Uẩn Hề, thật sự  thể hiểu nổi, tại  lão Tam và các em họ khác  thích đóa “bạch liên hoa”  đến . Ngay cả lão Nhị, em trai ruột của  cũng đối xử   với Sở Uẩn Hề.  khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, chỉ thấy vẻ  bộ  tịch của cô  thật phiền phức.
Mộc Cảnh Trần   để tâm đến Sở Uẩn Hề nữa.   định  gì đó thì  thấy Giang Tinh Mạn   với Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn , lát nữa  sẽ dẫn con  xem phòng, trong phòng của con  một căn phòng chứa đồ siêu lớn luôn đấy!”
Giọng Giang Tinh Mạn đầy tự hào và mong đợi. Từ khi Vãn Vãn còn  chào đời, cả nhà   là một bé gái, nên   đều thống nhất sẽ để  căn phòng rộng rãi và  phòng chứa đồ lớn nhất cho con bé.
Dù ,  nhà họ Mộc đều nghĩ con gái, mà  là cô công chúa duy nhất của Mộc gia, thì   ăn diện thật xinh , vì  phòng chứa đồ càng lớn càng , như  mới  thể chứa hết  những bộ quần áo lộng lẫy !
Mộc Hoành Đào cũng  thấu tâm tư của Sở Uẩn Hề, nhưng  là trưởng bối, ông  tiện so đo với trẻ con. May mà vợ của ông thông minh, chỉ cần một câu  cũng  thể gián tiếp tuyên bố với   rằng phòng của Vãn Vãn là  nhất, phòng chứa đồ cũng lớn nhất. Ông khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng.
Ông còn nhớ, năm xưa Sở Uẩn Hề suýt chút nữa  thuyết phục   ông nhường phòng của Vãn Vãn cho cô . Lúc đó, may mà ông phát hiện kịp thời,   ông và vợ  kiên quyết từ chối cho nên sự việc mới  thể thực hiện .
Phòng của con gái ông, ai cũng   ở!
Với tính khí của ông, nếu   vì Sở Uẩn Hề giỏi nịnh nọt,  thể dỗ  ông vui vẻ, ông  sớm đuổi cô  về nhà họ Sở !
Giang Tinh Mạn dặn dò  , đem hết đống đồ trong phòng khách lên phòng của Mộc Tịch Vãn, và cẩn thận sắp xếp cho ngăn nắp.
Sau đó, Mộc Hoành Đào mới giới thiệu cho Mộc Tịch Vãn mấy  em họ của cô.  những  , vì chuyện của Sở Uẩn Hề, nên đối với Mộc Tịch Vãn  chút lạnh nhạt. Mộc Tịch Vãn cũng  mấy bận tâm.
Từ lúc mới bước , cô  cảm nhận  một luồng khí tức khác lạ từ mấy   em họ đó, nhưng   là gì. Dù  thì, nếu họ    thiện, cô cũng lười  quan tâm.
Tuy nhiên, qua lời giới thiệu của Mộc Hoành Đào, Mộc Tịch Vãn cũng  nắm  đại khái dân cư Mộc gia:
Mộc lão gia tử  ba  con trai. Bố cô, Mộc Hoành Đào là  cả, phụ trách công ty của gia đình. Ông và  cô, Giang Tinh Mạn  ba  con:  cả Mộc Cảnh Trần hiện đang ở trong quân đội,  hai Mộc Cảnh Vũ là một ngôi  nổi tiếng.
Chú hai Mộc Hoành Nghiệp là một quân nhân,  hai  con với thím hai Quý Nguyên Tích:Mộc Cảnh Dập   công ty Mộc thị để thực tập, Mộc Cảnh Hãn đang học lớp 11.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-sot-deo-thien-kim-huyen-hoc-tro-ve/47.html.]
Chú ba Mộc Hoành Tùng  chính trị,  hai  con với thím ba Tần Dĩ Thường: Mộc Cảnh Thước hiện đang là sinh viên năm ba, Mộc Cảnh Hạo đang học năm nhất đại học.
Mộc Cảnh Trần  mấy  em họ của  đối xử lạnh nhạt với em gái ruột của , trong lòng thầm nghĩ,   kỳ nghỉ hè sắp tới , mấy đứa nhóc  đều   quân đội rèn luyện  ? Đến lúc đó,  sẽ  chuyện với huấn luyện viên, để họ "rèn luyện" mấy đứa  thật  !
 
Sở Uẩn Hề  một bên,  thấy thái độ của mấy  em họ dành cho Mộc Tịch Vãn, trong lòng thoải mái hơn hẳn. Cô   nhếch cằm, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý. Dù  cô   sống trong căn nhà  mười mấy năm, địa vị của cô    một Mộc Tịch Vãn  mới trở về là  thể so sánh . Hơn nữa, cô  vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng, chỉ là  đến lúc cần thì cô  sẽ  dùng.
Trước bữa cơm tối, chú hai, thím hai và chú ba, thím ba của Mộc gia cũng  lượt trở về. Vốn dĩ họ  tăng ca,   còn  trực đêm, nhưng khi  ông nội  “công chúa nhỏ” của gia đình  trở về, tất cả đều cố gắng bàn giao công việc để kịp trở về  bữa cơm.
Lúc , Mộc gia chỉ còn thiếu bà nội Mộc đang  du lịch với bạn, Mộc Cảnh Vũ đang  phim ở ngoài, và Mộc Cảnh Thước đang ở nước ngoài tham gia một cuộc thi. Hầu như tất cả thành viên trong gia đình sống ở Kinh Thành đều  tề tựu đông đủ.
Mộc Tịch Vãn  ấn tượng khá  với chú hai, thím hai và chú ba, thím ba. Ngoại trừ thím ba Tần Dĩ Thường  vẻ  khó gần, còn  những  khác đều khá .
Khi Mộc Tịch Vãn  sang thím hai Quý Nguyên Tích , cô chợt khựng . Quý Nguyên Tích dường như cũng nhận  ánh mắt của cô, bèn mỉm  dịu dàng hỏi:
“Vãn Vãn,  chuyện gì  con?”
Mộc Tịch Vãn thấy    như  là bất lịch sự, bèn ngại ngùng đáp: “Thím hai, cháu chỉ cảm thấy thím trông  giống một  bạn của cháu.”
“Ồ?” Quý Nguyên Tích  nhướng mày, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, khóe môi vẫn giữ nụ  hiền hậu.
Mộc Cảnh Trần ở bên cạnh, nhớ  hôm  đón Mộc Tịch Vãn  gặp Quý Hàng Dực, liền  : “Vãn Vãn, thím hai chính là cô của Quý Hàng Dực đấy!”
“Vãn Vãn cũng quen  Hàng Dực ? Hai đứa quen  thế nào ? Thím      cháu học trường cấp ba Nhị Trung. Vậy hai đứa quen  qua bạn học ?” Quý Nguyên Tích tò mò hỏi một tràng.
Quý Hàng Dực tìm đến cô thông qua Kiều Phỉ Nghiên, mà Kiều Phỉ Nghiên từng là bạn học của cô, nên kỳ thưc, thím hai đoán cũng  sai.
Thế là Mộc Tịch Vãn mỉm  gật đầu: “Cũng coi là  ạ.”
Đứng một bên nãy giờ vẫn im lặng, Sở Uẩn Hề đột nhiên như nghĩ  điều gì, nở nụ  ngọt ngào : “Vãn Vãn học trường cấp ba Nhị Trung ? Chị với Cảnh Hãn đều học ở trường Nhất Trung đấy. À, năm nay chị thi đại học, giờ   nghiệp . Chúng  cùng tuổi mà, Vãn Vãn cũng thi đại học  đúng ?”