Tô Tịch Vãn  Mộc Cảnh Trần, thấy vẻ mặt cẩn trọng, lo lắng của . Cô  thể thốt  lời từ chối, cũng chẳng  từ chối. Dù , họ cũng  mối quan hệ m.á.u mủ ruột thịt. Người trong Huyền môn luôn coi trọng nhân quả,  nên dù vì lẽ gì  nữa, cô cũng  về nhà họ Mộc. Hơn nữa, cô cảm thấy tất cả những chuyện  xảy  đều  gì đó bất thường, cô  tự  điều tra một chuyến.
Và quan trọng hơn, từ Mộc Cảnh Trần, cô cảm nhận  một thứ tình cảm gia đình ấm áp mà cô  bao giờ  . Thế nên, cô cũng  tò mò,   "bố  ruột" của cô sẽ đối xử với cô   ? Liệu họ   là một phiên bản khác của Tô Mậu Dụ và Phương Thanh Huỷ   ?
Trước đây, cô từng nghĩ     mất niềm tin  tình ,  còn chút hy vọng nào. Cách mà gia đình họ Tô đối xử với cô  dập tắt  ảo tưởng.  giờ đây, cô  thấy trong lòng nhen nhóm một sự mong chờ.
Cảm giác  khiến cô  khỏi nhớ  những ngày tháng ở nhà họ Tô. Cô  từng thèm khát tình thương của Phương Thanh Huỷ đến thế nào. Cô từng ghen tị  những bậc phụ  khác trong buổi họp phụ , chăm sóc, yêu thương con cái   . Cô  từng  bao  ngưỡng mộ  những đứa trẻ  bố   cùng đến công viên, khu vui chơi…
Lòng Tô Tịch Vãn chợt dâng lên một nỗi xót xa   thành lời. Sau những gì cô  trải qua, cô tưởng cô  buông xuống.  khi nghĩ đến ánh mắt của Mộc Cảnh Trần, một ngọn lửa hy vọng  bùng cháy.
Và thế là,  ánh mắt đầy mong đợi của , cô khẽ gật đầu.
Mộc Cảnh Trần thấy cô đồng ý về nhà, tảng đá trong lòng  cuối cùng cũng rơi xuống.  thở phào nhẹ nhõm, nụ  rạng rỡ nở  môi, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
“Vậy thì Nguyệt Nguyệt, chúng   ngay bây giờ nhé. Anh nghĩ, bố  đang nôn nóng  gặp em lắm .”
Cứ thế, Tô Tịch Vãn lên xe của Mộc Cảnh Trần, mang theo một chút bối rối, một chút mong chờ. Trên đường , Mộc Cảnh Trần  ngừng kể về gia đình, về những thói quen, sở thích của bố , của những  em khác. Hắn  cô nhanh chóng  quen và hòa nhập với ngôi nhà sắp tới của .
Tô Tịch Vãn lặng lẽ lắng . Cô   nhiều về gia tộc họ Mộc ở Kinh Thành. Khi còn ở nhà họ Tô, cô  bao giờ  tham gia tiệc tùng, và cũng   ai kể cho cô  về giới hào môn. Sau , cô  bận rộn với việc học huyền thuật và kiếm tiền, nên chẳng còn thời gian để ý đến những chuyện xung quanh.
Chiếc xe bon bon  đường,  dừng   cổng một căn biệt thự. Từ  xe, Tô Tịch Vãn   thấy Mộc Hoành Đào và một  phụ nữ đang  chờ ở  cửa. Khi chiếc xe  dừng , cô tinh ý nhận  sự xúc động trong mắt ông và ánh lệ long lanh trong đôi mắt của  phụ nữ .
Tô Tịch Vãn xuyên qua cửa kính xe,   phụ nữ gầy gò  ngoài, lòng cô vốn luôn bình thản, tĩnh lặng bỗng dâng lên một cơn sóng dữ dội. Trái tim cô như  một bàn tay vô hình siết chặt, nhói lên từng hồi. Cô cảm nhận  sự kích động và xót xa trong ánh mắt  phụ nữ . Bà … chính là  ruột của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-sot-deo-thien-kim-huyen-hoc-tro-ve/39.html.]
Trong lúc cô còn đang bối rối vì thứ cảm xúc xa lạ , Mộc Cảnh Trần  đỗ xe xong.
Ở ngoài, Mộc Hoành Đào và Giang Tinh Mạn vội vã lao đến. Mộc Hoành Đào nhanh chóng mở cửa xe cho cô.
Tô Tịch Vãn  vẻ mặt xúc động của hai , cố gắng nén  cảm giác lạ lẫm trong lòng, khẽ : “Cảm ơn ạ.”
Mộc Hoành Đào run rẩy  cô. Một tay ông che đầu cô, một tay ông đỡ lấy cánh cửa xe, giọng  nghẹn : “Nguyệt… Nguyệt Nguyệt, là ... là ba, hoan nghênh con về nhà!”
Nói , đôi mắt ông chợt ươn ướt. Vì khoảnh khắc , gia đình ông  chờ đợi quá lâu .
Vừa bước chân xuống xe, Tô Tịch Vãn  để ý thấy một cử chỉ nhỏ của Mộc Hoành Đào: bàn tay ông vẫn còn đặt  nóc xe, như thể  che chắn cho cô. Hành động vô thức, nhỏ nhặt , tựa như một dòng nước ấm, len lỏi  trái tim cô, khiến khóe mắt Tô Tịch Vãn chợt nóng lên.
Ngay khi hai chân cô chạm đất, Giang Tinh Mạn  bước tới, dường như  thể chờ đợi thêm. Ánh mắt bà ngấn lệ,  cô gái  gương mặt giống  như đúc, xúc động đến nỗi giọng  cũng run rẩy: “Con ơi,  là  đây! Là   , là   ! Là   để họ ôm nhầm con .”
Nước mắt của Giang Tinh Mạn cứ thế tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt, từng giọt từng giọt thấm đẫm khuôn mặt bà, là sự tự trách, là nỗi nhớ thương suốt 18 năm.
Tô Tịch Vãn  sững,  chút bối rối. Cô  từng trải qua cảnh tượng nào như thế . Đứng  một   ruột đang kích động đến , cô    phản ứng  .
Sau một thoáng ngập ngừng, cô lục tìm trong chiếc túi xách, lấy  một gói khăn giấy. Cô bước  gần định đưa cho Giang Tinh Mạn, nhưng  ngờ, ngay lập tức, bà  ôm chặt lấy cô.
18 năm nhớ, 18 năm đau, trong khoảnh khắc , tất cả như vỡ òa. Giang Tinh Mạn bật  nức nở, nước mắt cứ thế trào , thấm ướt một mảng lớn  vai Tô Tịch Vãn. Cô  lặng, lắng  tiếng  của bà, trong lòng dấy lên một cảm giác đau xót lạ kỳ.
Bà   chịu bao nhiêu vất vả, đau khổ để tìm cô suốt ngần  năm?
Cho nên một quý phu nhân như bà, mới  thể buông bỏ tất cả hình tượng, oà  như một đứa trẻ như .   ?