Nghe Tô Tịch Vãn , lòng cô Trương chợt “lộp bộp” một tiếng. Một nỗi lo lắng nặng trĩu dâng lên. Vốn dĩ, đối với bậc  cha  ,   nỗi lo nào hơn con cái, chỉ cần là chuyện liên quan đến con, trong lòng họ sẽ  thể bình tĩnh nổi.
Cô Trương hít sâu một , cố gắng giữ bình tĩnh, nặn  một nụ  gượng gạo. Cô bảo Tô Tịch Vãn ăn cơm nhanh  chính  cũng gắp một đũa cơm đưa  miệng.  mà lúc , đối với cô, bữa cơm  ăn chẳng  mùi vị gì. Cô Trương  Tô Tịch Vãn, trong mắt đầy rẫy tò mò và nghi hoặc:
“Tịch Vãn , em… em học cái  từ lúc nào ? Cô nhớ em  học đầy đủ lắm mà,   thiếu buổi học nào . Lớp 12 chương trình nặng thế ,  ngờ em   thời gian học thêm cái khác nữa.”
“Dạ, em  cơ duyên gặp  một vị đại sư, ông   dạy em một chút ạ. Lá bùa em đưa cô, ban ngày cô cho con trai mang theo , buổi tối thì đặt  gối đầu của em  ạ.” Tô Tịch Vãn  một cách nghiêm túc, đôi mắt trong veo và kiên định.
Cô giáo Trương gật đầu. Cô là một giáo viên, luôn đề cao khoa học, duy vật, nhưng Tô Tịch Vãn chỉ  mặt cô mà     việc con trai cô  khỏe. Hơn nữa, lúc Tô Tịch Vãn vẽ bùa, cô rõ ràng thấy một vệt kim quang lóe lên.
Tuy những điều   đảo lộn  bộ nhận thức và thế giới quan của cô.
 mắt thấy, liền  thể phủ nhận.
Cũng chính vì , trong lòng cô    tin tưởng Tô Tịch Vãn.
Suốt bữa ăn, cô giáo Trương cứ đăm chiêu. Vốn dĩ, cô mời Tô Tịch Vãn  ăn để chúc mừng cô bé, nhưng giờ đầu óc cô chỉ  nghĩ về bệnh tình của con trai. 
Sau khi vội vã dùng bữa xong, cô Trương đầy áy náy  lời tạm biệt với Tô Tịch Vãn:
“Tịch Vãn, cô về sẽ đưa thằng bé  khám ngay. Bất kể kết quả thế nào, cô cũng sẽ gọi điện báo cho em. Lần  mời em ăn cơm  gấp gáp, hẹn khi nào cô rảnh, cô sẽ mời em một bữa đàng hoàng nhé!”
Nghe cô giáo Trương  , Tô Tịch Vãn an ủi, mỉm  :
“Không  ạ, lúc nào ăn cơm cũng . Việc khám bệnh cho em trai quan trọng hơn ạ, cô cứ  nhanh !”
Cô Trương  một  nữa xin  Tô Tịch Vãn,  vội vã rời . Nhìn theo bóng lưng của cô giáo, Tô Tịch Vãn dần chìm  suy tư.
Cô Trương là một  giáo viên , cô  hy vọng con trai cô  sẽ bình an vô sự. 
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-sot-deo-thien-kim-huyen-hoc-tro-ve/24.html.]
Ngày hôm , tại biệt thự của gia đình họ Mộc ở Kinh Thành.
Gia đình họ Mộc là gia tộc  thứ hai trong bốn gia tộc quyền lực nhất Kinh Thành. Ông nội họ Mộc  về hưu từ lâu, căn nhà chính  rộng lớn, nên trừ vợ chồng bác cả  sống riêng,   còn  đều sống ở đây.
Tuy đa phần sống trong biệt thự chính, nhưng mỗi  họ Mộc đều  công việc và lịch học riêng,   lúc nào cũng  mặt ở nhà. Cuối tuần là thời điểm nhà đông  nhất. Hôm nay là thứ Bảy,  bữa sáng,   quây quần trò chuyện, chơi cờ, xem TV.
Ông nội Mộc thì luôn giữ thói quen xem bản tin địa phương mỗi sáng. Ngồi bên cạnh xem cùng ông, Mộc Cảnh Hạo chợt thốt lên kinh ngạc khi  thấy tin tức đầu tiên:
“Ôi, cô  đúng là  thể thi đỗ Kinh Đại!”
Tiếng thốt lên của Mộc Cảnh Hạo  phá vỡ sự yên lặng trong phòng khách. Mọi  đều hướng mắt về phía màn hình TV, nơi đang đưa tin về thủ khoa kỳ thi đại học năm nay của Kinh Thành.
“Không ngờ thủ khoa năm nay  là học sinh của Nhị Trung!” Mộc Cảnh Thước cũng  khỏi xuýt xoa. Giọng  đầy kinh ngạc và thán phục.
Tất cả   đều  thấy Tô Tịch Vãn đang  phỏng vấn  TV. Ấn tượng đầu tiên của họ là cô gái  thật xinh .   chỉ , cô gái  mang  cho họ một cảm giác quen thuộc khó tả.
Lúc , Mộc Cảnh Trần đang chơi cờ với chú hai Mộc Hoành Nghiệp,  thấy tiếng    chuyện, cũng ngẩng đầu  về phía TV. Chỉ một cái liếc mắt, khi  thấy khuôn mặt Tô Tịch Vãn,   sững sờ.
“Này... cô gái  ...   giống thế nhỉ ?"
Lòng  dậy sóng. Ánh mắt dán chặt  màn hình.
“Cảnh Trần,  gì , đến lượt con   kìa!”
Đối diện với Mộc Cảnh Trần, Mộc Hoành Nghiệp thấy cháu trai cả của   đăm đăm, bèn lên tiếng giục. Giọng của chú hai kéo Mộc Cảnh Trần trở về với thực tại.
Mộc Cảnh Trần  đáp lời chú hai, mà chỉ lẩm bẩm:
“Chú hai, chú xem, cô gái  TV   giống  con !” Giọng  đầy vẻ khó tin và .... mừng rỡ.
Lúc ,  chỉ Mộc Hoành Nghiệp mà những  khác trong nhà đang xem TV đều  thấy Mộc Cảnh Trần .