Mộc Tịch Vãn cũng để ý tới ánh mắt hau háu của Vệ Hồng Triết. Trong lòng cô dâng lên sự khó chịu, nhưng  kịp  tay thì từ ngoài cửa, hai  đàn ông vội vã  tới. Mộc Tịch Vãn nheo mắt  kỹ, ồ, đúng là bố và ông nội của Vệ Hồng Triết.
Khi Mộc Tịch Vãn còn đang suy nghĩ, một giọng  to lớn, sang sảng  vang lên:
“Lương Sơn, cháu dâu, hai  về đấy !”
Nghe tiếng,   vội  đầu . Vệ Lương Sơn  bật dậy, đáp lời:
“Vâng, chú Đường,  Lương Kỳ. Bọn cháu lâu   về, nên ghé qua thăm quê ạ.”
“Tốt,  lắm!”
Vệ Đường thúc  , bước qua  Vệ Cẩn Dư, khựng  một chút. Sau đó, tầm mắt ông  chuyển sang Mộc Tịch Vãn:
“Lương Sơn , cô bé  là…”
Vệ Lương Sơn nhận  vẻ mặt của Vệ Đường thúc, vội vàng giải thích:
“Đây là tiểu thư của Mộc gia ở Kinh Thành. Cô   quý Cẩn Dư,  bọn cháu về thăm quê, liền  theo cùng.”
“Mộc gia ở Kinh Thành?”
Vệ Đường thúc  , ánh mắt lóe lên một tia sáng. Về các hào môn ở Kinh Thành, ông   tìm hiểu  rõ. Mộc gia chính là một trong những gia tộc  đầu. Nghĩ đến đây, tâm tư của ông  bắt đầu biến hoá.
Vệ Đường thúc  liếc  đứa cháu trai của . Hồng Triết chỉ xấp xỉ tuổi cô bé ,  đang là sinh viên,  xứng đôi. Có khi, đây chính là cơ hội trời ban. Ông  cảm thấy quyết định của  càng thêm kiên định, xem  chuyện  cũng  bắt đầu thôi.
Vệ Đường thúc và con trai là Vệ Lương Kỳ liếc  một cái,  ông   Vệ Lương Sơn,  với giọng đầy vẻ khách sáo:
“Lương Sơn, chú vẫn luôn  tìm cháu  chuyện . Hôm nay cháu  về, tiện đây chú  bàn bạc với cháu một chút.”
Vệ Lương Sơn cũng đáp lời một cách lịch sự:
“Chú Đường, chú cứ  ạ.”
Vệ Đường thúc thở dài một  thật sâu, giọng  đầy vẻ thâm tình:
“Lương Sơn , chuyện    cũng là vì  cho cháu. Cháu xem, hai vợ chồng chỉ  một  con Cẩn Dư, mà con bé  cứ như … Bố  cháu cũng  còn nữa, nên chú     chủ, để thằng Hồng Triết sang  con nuôi của hai cháu. Sau  Hồng Triết sẽ phụng dưỡng hai vợ chồng già, tiện thể chăm sóc cho Cẩn Dư nữa. Cháu thấy đề nghị của chú thế nào?”
Vợ chồng Vệ Lương Sơn  xong, sắc mặt lập tức tối sầm . Trong lòng họ dâng lên một cơn giận dữ và bi ai  thể nào tả xiết. Con gái họ dù  thế nào, cũng là con ruột, là bảo bối trong tim họ. Huống hồ, ai  con gái họ  thể khá hơn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-sot-deo-thien-kim-huyen-hoc-tro-ve/210.html.]
CHưa kể lúc  thế nào. Hiện tại, họ tin rằng,  Mộc Tịch Vãn ở đây, con gái họ nhất định sẽ khỏi bệnh.
Vệ Lương Sơn  định lên tiếng từ chối, thì Tú Liên  lớn tiếng :
“Dựa  ? Con  cực khổ nuôi lớn, tại   cho  khác hả?”
Vệ Đường thúc thấy cháu trai còn  kịp từ chối, mà con dâu  mở miệng cự tuyệt, ông  liền lén liếc Vệ Lương Kỳ, ánh mắt trách cứ, ý hỏi    rõ chuyện  với vợ.
Vệ Lương Kỳ  thấy ánh mắt dò hỏi của bố , chỉ đành lắc đầu, vẻ mặt bất lực và ngượng ngùng. Hắn cũng định mấy hôm nữa sẽ bàn với vợ, ai ngờ Vệ Lương Sơn và gia đình  đột ngột  về.
Vệ Lương Sơn cũng  ngay:
“Chú Đường, bọn cháu cảm ơn ý  của chú.  cháu tin bệnh của Cẩn Dư  thể chữa khỏi, nên  dám phiền chú  bận tâm.”
Vệ Đường thúc  , sắc mặt  chùng xuống. Ông  nghĩ ngợi một lát,  :
“Nếu bệnh của Cẩn Dư chữa khỏi , thì  chữa khỏi lâu  ? Giờ Cẩn Dư cũng  hơn hai mươi tuổi, hai cháu  nghĩ con bé còn  thể khỏi ? Chú sắp xếp như  cũng là vì  cho hai cháu thôi. Về  về già, hai cháu cần   chăm sóc. Hơn nữa,   hai cháu trăm tuổi, Cẩn Dư cũng cần  lo lắng. Hồng Triết dù  cũng là  trong nhà, chắc chắn  hơn  ngoài nhiều!”
Lời  của Vệ Đường thúc   vẻ chân thành, nhưng trong mắt   ngừng lóe lên những tia tính toán và mưu mô. Vệ Lương Sơn  lăn lộn  thương trường bao năm, dĩ nhiên  thấu  ý đồ của ông . Bọn họ hẳn là  trúng tài sản của ông, và lợi dụng việc ông chỉ  một đứa con gái, mà con bé   bệnh.
Nghĩ đến bệnh tình của con gái, Vệ Lương Sơn  Vệ Hồng Triết đang  một bên,    sang chú Đường, cất lời đầy ẩn ý:
“Chú Đường, cháu nhớ Hồng Triết hồi nhỏ cũng  tình trạng tương tự với Cẩn Dư. Không  chú  mời cao nhân nào giúp Hồng Triết mà giờ thằng bé  hồi phục  như ? Cháu cũng  đến bái phỏng vị cao nhân . Dù vị   bao nhiêu tiền, chỉ cần  thể chữa khỏi bệnh cho Cẩn Dư, cháu cũng sẵn lòng!”
Ánh mắt Vệ Lương Sơn găm chặt  Vệ Đường thúc, cố gắng tìm  một chút sơ hở  khuôn mặt ông .
Ở bên cạnh, Tú Liên,  khi  chồng giải thích, cũng  hiểu  vấn đề. Cho con trai  con nuôi Vệ Lương Sơn,   chính là  thể thừa hưởng  bộ tài sản của Vệ Lương Sơn. Còn con bé Vệ Cẩn Dư , nếu nó ngoan ngoãn thì nuôi, một đứa ngốc ăn uống cũng chẳng tốn kém là bao. Nếu  ngoan, thì cứ gả đại cho một ai đó. Dù  bây giờ   nhiều đàn ông  cưới  vợ, một đứa ngốc cũng sẽ  "đắt hàng".
Nghĩ , Tú Liên  Vệ Lương Sơn , vội vàng xen :
“Hai  nghĩ vị cao nhân đó dễ mời lắm ? Chuyện đó còn  nhờ  duyên phận! Duyên phận đến mới mời , chứ   cứ  tiền là  thể mời!”
Vệ Đường thúc tuy thầm trách bà con dâu  lắm lời, nhưng may mà cô   cũng  lý, thế là ông  cũng  bộ khó xử:
“Lương Sơn,   chú   giúp, mà là vị cao nhân năm đó chỉ  ngang qua làng chúng , tình cờ cứu Hồng Triết,   lập tức rời . Lúc đó, chúng  cũng  kịp xin thông tin liên lạc của vị .”
Vệ Lương Sơn  chú của  , trong lòng  khỏi bật . Trước đây ông cũng  che mắt,     chú    một tâm địa  xa như . Muốn cháu trai  thừa kế tài sản,  còn   ông chữa bệnh cho Cẩn Dư. Bọn họ sợ điều gì, lẽ nào là sợ Cẩn Dư khỏi bệnh thì Hồng Triết sẽ  còn cơ hội?
Vệ Lương Sơn càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn họng. Ông cố nén sự khó chịu, kiềm chế cơn giận,  chào Vệ Đường thúc và   để rời . Màn kịch  hạ, nhưng  thứ mới chỉ bắt đầu.