Tô Mậu Dụ càng nghĩ càng thấy hối hận. Ông  bực bội lẩm bẩm: “Lúc  chúng    nên để nó rời . Giờ  đón về cũng khó khăn !”
Ông  rít một  t.h.u.ố.c lá thật sâu, khói bay lượn lờ khiến khuôn mặt  trở nên âm trầm, đầy vẻ tính toán.
Phương Thanh Hủy  Tô Mậu Dụ   đón Tô Tịch Vãn về thì định phản đối.  nghĩ đến việc công ty nhà  đang gặp khó khăn, bà   nén lời, chỉ  chồng với vẻ mặt do dự. Những lời định   thể thốt  thành tiếng.
Đột nhiên, Tô Mậu Dụ nhớ đến lời Tô Tịch Vãn  , liền nghi hoặc hỏi Phương Thanh Hủy: “Bà xã, lúc   về ân tình nhà chúng   nuôi lớn nó, nó  bảo  hỏi em về nguyên nhân Tô Diệu Văn và nó  trao nhầm. Nó   gì ,  là em  chuyện năm đó?”
Phương Thanh Hủy  xong, sắc mặt cứng đờ, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. May mà bà  phản ứng nhanh, Tô Mậu Dụ  hề nhận  sự bất thường.
Bà  giả vờ tủi , ánh mắt ngấn lệ: “Ông xã, lời  của con bé Tô Tịch Vãn đó mà  cũng tin ? Nếu năm xưa em  con  trao nhầm,  em   thể bỏ mặc con ruột của , còn  nuôi con nhà  ? Hơn nữa, con Văn Văn của chúng  còn  sống trong trại trẻ mồ côi một thời gian dài như thế!”
Giọng bà  run rẩy,   vẻ  oan ức. Bà  tự hỏi Tô Tịch Vãn   là cố tình châm ngòi  thực sự  gì đó?  chuyện năm đó bà     bí mật,   con bé  thể  ? Chắc chắn là nó cố ý!
Tuy , Phương Thanh Hủy vẫn  yên tâm. Nhỡ  Tô Tịch Vãn thực sự  gì thì ? Bà  lập tức đổi giọng,   vẻ hiền thục, độ lượng: “Ông xã, dù  con bé Tịch Vãn cũng lớn lên ở nhà chúng , việc  trao nhầm    của nó. Coi như chúng    một việc thiện !”
Tô Mậu Dụ  vợ  xong thì gật gù đồng ý. Hắn vẫn tin tưởng vợ . Còn về phần Tô Tịch Vãn,   rõ nó  bám  gia đình nào. Muốn tạo quan hệ thì  tìm hiểu thật kỹ .
Phương Thanh Hủy thấy Tô Mậu Dụ  còn truy hỏi chuyện cũ nữa, mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà    tiếp tục  chuyện về Tô Tịch Vãn nữa, vội vàng lái sang chuyện khác: “Ông xã, công ty dạo  thế nào? Hôm nay  gặp nhà đầu tư, họ  đồng ý ?”
Tô Mậu Dụ cầm lấy bao t.h.u.ố.c lá  bàn, châm một điếu khác và rít một  mạnh. “Vẫn  rõ. Hôm nay   bóng gió thế nào,   cũng lươn lẹo  cho  một câu trả lời chắc chắn.” Ông  cau mày, ánh mắt đầy lo âu và bất lực. Đây là  đầu tiên công ty gặp khó khăn như thế , khiến  đau đầu  thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-sot-deo-thien-kim-huyen-hoc-tro-ve/20.html.]
Bỗng nhiên, Tô Mậu Dụ  thấy Tô Diệu Văn đang ngoan ngoãn  bên cạnh, ông  dịu giọng hỏi: “Văn Văn, con và Trí Huân dạo  quan hệ thế nào ?”
Bị nhắc tên đột ngột, Tô Diệu Văn  giật .  cô  nhanh chóng lấy  bình tĩnh,   vẻ thẹn thùng: “Ba ba, con và  Trí Huân vẫn liên lạc với  mỗi ngày. Chỉ là chúng con đều bận  học nên   nhiều thời gian gặp mặt.” Giọng cô  ngọt ngào, má ửng hồng.
Cố Trí Huân là vị hôn phu  hai gia đình đính ước từ khi Phương Thanh Hủy còn mang thai Tô Diệu Văn.   đó xảy  chuyện trao nhầm con, nên hôn ước đó mặc nhiên dành cho Tô Tịch Vãn. Tuy nhiên, Tô Tịch Vãn   lòng bố  Tô gia,  suốt ngày ở trường nội trú, ngay cả kỳ nghỉ cũng ít khi về nhà. Người ngoài  hề  mặt mũi cô. Cố Trí Huân tuy  gặp cô vài  nhưng   thiện cảm, nên Tô Mậu Dụ cũng  ép buộc gì.
Phương Thanh Hủy  Tô Diệu Văn   thì tự hào khoe: “Em thấy Văn Văn   mà. Tuần  chúng  đưa Văn Văn  dự tiệc, Trí Huân lúc nào cũng  theo bên cạnh con bé đấy!”
“Vậy ? Tốt,  lắm! Văn Văn, con  giữ mối quan hệ thật  với Trí Huân. Dù  hai đứa cũng là vợ chồng sắp cưới. Chờ con  giấy báo trúng tuyển đại học, ba sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa luôn!” Tô Mậu Dụ mong mỏi con gái  thể thuận lợi gả  nhà họ Cố, mang  nhiều lợi ích và chỗ dựa cho công ty nhà .
Tô Diệu Văn   thì ngoan ngoãn gật đầu: “Con  lời ba.”
Kỳ thực, trong lòng cô  cũng  chắc chắn lắm. Mấy ngày nay đều là cô  chủ động liên lạc với Cố Trí Huân, nhưng  đôi khi  trả lời tin nhắn  mấy nhiệt tình. Hơn nữa, cô  mới quen ,  những lúc chẳng  tìm chủ đề gì để  chuyện.
Tô Diệu Văn mơ hồ cảm thấy, Cố Trí Huân chỉ nhiệt tình với cô trong hai ngày đầu cô về nhà, còn mấy ngày nay,   càng ngày càng lạnh nhạt.
Cô  nghĩ, chờ đến cuối tuần hoặc thi đại học xong, cô  sẽ  dùng hết các chiêu trò   học  để bồi dưỡng tình cảm với . Dù  thì    cũng sẽ là chồng cô , mà gia thế nhà họ Cố còn  hơn cả nhà họ Tô.
Tô Diệu Văn nghĩ đến cảnh   gả  nhà họ Cố,   sẽ  nhiều  nịnh bợ, chiều chuộng. Chỉ nghĩ đến đó thôi, cô   thấy vui sướng. Cuộc sống hào môn đúng là quá , khác hẳn với cuộc sống  ,  gì cũng  tự  nỗ lực.