Dọc đường , cả hai trò chuyện, chẳng mấy chốc  đến bệnh viện.
Mộc Tịch Vãn và Dạ Mặc Diễm bước  phòng bệnh của Trần Hạo Viễn,  mở cửa là  của , bà Chương.
“Mặc Diễm đấy , mau   cháu!”
Bà Chương cố gượng , nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng. Bà lịch sự mời Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn . Dạ Mặc Diễm chào bố của Trần Hạo Viễn, đang túc trực bên giường bệnh,  mới đưa mắt  về phía  bạn của .
Trần Hạo Viễn đang  bất động,  tay vẫn còn kim truyền dịch. Nhìn  thể gầy  trông thấy của  chiến hữu, Dạ Mặc Diễm  khỏi xót xa,  cất tiếng hỏi, giọng trầm ấm:
“Chú Trần, thím Chương, Hạo Viễn vẫn  tỉnh  ?”
“ .”
Bà Chương nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe:
“Tất cả các xét nghiệm đều   hết , mà thằng bé vẫn cứ mê man. Bác sĩ bảo nếu mấy ngày nữa  tỉnh  thì…  thể sẽ thành  thực vật.”
Nói đến đây, bà   kìm  nước mắt.
Dạ Mặc Diễm  Trần Hạo Viễn  giường, lặng lẽ tựa như đang chìm  giấc ngủ sâu. Anh  sang Mộc Tịch Vãn, ánh mắt đầy tin tưởng:
“Vãn Vãn, em    điều gì ?”
Lúc , bố  Trần Hạo Viễn mới để ý đến cô gái trẻ  bên cạnh Dạ Mặc Diễm.
“Mặc Diễm, đây là…?”
Bà Chương nghi hoặc hỏi.
“Thím Chương, đây là một  bạn của cháu. Em   chút hiểu  về lĩnh vực huyền học. Cháu đưa em  đến để thử xem .”
Bố  Trần Hạo Viễn thoáng ngỡ ngàng. Dạ Mặc Diễm là quân nhân,   tin  mấy chuyện tâm linh ? Hơn nữa, cô gái  còn quá trẻ, liệu  thật sự  bản lĩnh ? Thế nhưng, vì Dạ Mặc Diễm là bạn  của con trai , họ vẫn lễ phép chào hỏi Mộc Tịch Vãn.
Mộc Tịch Vãn cảm ơn sự niềm nở của bố  Trần Hạo Viễn,  cẩn thận quan sát  thêm một  nữa. Đôi mắt cô khẽ nheo ,  đó cô chậm rãi lên tiếng, giọng  trong trẻo nhưng đầy chắc chắn:
“Anh Trần đang hôn mê là vì thiếu mất hai hồn. Hiện tại trong cơ thể   chỉ còn mệnh hồn để duy trì sự sống.”
“Cái gì?”
Bố  Trần Hạo Viễn kinh ngạc thốt lên,  dám tin  tai .
“Vậy… cô Mộc, cô  thể  hai hồn phách đó đang ở  ?”
Tuy trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng  Mộc Tịch Vãn  , bố của Trần Hạo Viễn vẫn  kiềm chế  mà hỏi.
Mộc Tịch Vãn nhận  sự hoài nghi của ông, nhưng cô  để bụng. Cô  tuổi tác của  dễ gây  sự thiếu tin tưởng, nhưng hiện tại   lúc để bận tâm.
“Nơi xảy  chuyện với  Trần hẳn là  một cây hòe. Thứ  câu hồn phách của   chính là hòe tinh. Hai bác  thể hỏi những   cùng  Trần xem,   nơi   bất tỉnh  một cây hòe ?”
Nghe , bố của Trần Hạo Viễn lập tức rút điện thoại, gọi cho tài xế của con trai. Sau khi  chuyện, ông sững sờ  Mộc Tịch Vãn, ánh mắt từ hoài nghi  chuyển sang kinh ngạc tột độ.
“ là… thằng tài xế bảo,  khi bất tỉnh, Hạo Viễn  ở gần một cây hoè!”
Nếu ban đầu ông còn nghi ngờ Mộc Tịch Vãn, thì giờ đây, ông    tin rằng cô gái  thật sự  bản lĩnh!
Dạ Mặc Diễm lập tức lên tiếng, ánh mắt kiên định  Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, em  cách nào để đưa hồn phách Hạo Viễn trở về ?”
“Đương nhiên là !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-sot-deo-thien-kim-huyen-hoc-tro-ve/116.html.]
Mộc Tịch Vãn gật đầu, giọng dứt khoát:
“ em  tự   tìm con hòe tinh đó để lấy . Người mất hồn phách chỉ  bảy ngày. Nếu quá bảy ngày mà hồn phách  về,  Trần sẽ thực sự  thể tỉnh !"
Bố  Trần Hạo Viễn  xong thì hoảng hốt. Con trai họ  hôn mê sáu ngày ,  là chỉ còn một ngày nữa!
“Chú thím đừng lo lắng. Vãn Vãn    thể cứu Hạo Viễn thì chắc chắn Hạo Viễn sẽ  .”
Dạ Mặc Diễm trấn an,   sang Mộc Tịch Vãn, hỏi:
“Vãn Vãn, em cần chuẩn  gì nữa ?”
“Có tờ giấy trắng nào  ạ?”
“Có, !”
Bà Chương vội vàng đưa cho Mộc Tịch Vãn một tờ giấy.
Mộc Tịch Vãn xin sinh thần bát tự của Trần Hạo Viễn và  lên giấy. Cô tùy ý xé tờ giấy thành hình một  nhỏ xíu,  vẽ một lá bùa trong  trung. Theo động tác của cô, một luồng linh quang chỉ thẳng  “ giấy”  bàn.
Mọi  kinh ngạc   giấy bé nhỏ  như thể  sự sống, bắt đầu xoay tròn  bàn. 
Mộc Tịch Vãn  sang Dạ Mặc Diễm:
“Dạ đại ca,  lái xe. Chúng   theo  giấy.”
Việc   thể chậm trễ, hai  lên đường ngay. Dưới sự chỉ dẫn của  giấy, họ đến một khu du lịch ngoại thành. Tuy nhiên, xe   phép  lên núi. Mộc Tịch Vãn và Dạ Mặc Diễm đành   bộ. 
Họ  theo  giấy một lúc lâu, bỗng thấy nó rời khỏi đường mòn, rẽ xuống một con dốc. Cả hai thận trọng men theo con dốc, phía  là một con đường đầy cỏ dại và bụi gai.
“A!”
Mộc Tịch Vãn kêu lên một tiếng, suýt ngã. Dạ Mặc Diễm nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy cô.
“Vãn Vãn, em   chứ?”
Anh nhẹ nhàng giữ chặt lấy  cô, lo lắng hỏi.
“Em  , chắc là  trẹo chân thôi.”
Mộc Tịch Vãn thử cử động chân, quả nhiên  chút nhói đau. Cô định dùng linh lực để điều hòa gân mạch, nhưng  lo lắng thời gian  đủ. Sợ hòe tinh  sẽ hủy hoại hồn phách của Trần Hạo Viễn.
Nghĩ , Mộc Tịch Vãn cắn răng chịu đau:
“Dạ đại ca, chúng   nhanh lên. Em sợ  kịp cứu  Trần.”
Dạ Mặc Diễm thấy cô như , từ từ buông tay,  quỳ một chân xuống  mặt cô:
“Lên ,  cõng em.”
Mộc Tịch Vãn   đàn ông  mặt,  chút do dự:
“Dạ đại ca, em   , em  thể cố…”
“Ngoan,  lời.”
Giọng  trầm thấp của Dạ Mặc Diễm vang lên, dịu dàng  khiến    thể phản kháng.
Khoảnh khắc đó, Mộc Tịch Vãn như  sự cưng chiều trong giọng  của  thôi miên. Đến khi cô kịp phản ứng,   ở  lưng Dạ Mặc Diễm.
Mộc Tịch Vãn kinh ngạc kêu khẽ, hai tay vô thức vòng lấy cổ . Cô định buông , nhưng  sợ ngã ngửa về phía , đành mặc kệ, cứ thế vòng tay ôm chặt lấy . 
Dạ Mặc Diễm cõng cô  lưng, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ  vẻ vui vẻ  thể che giấu.