Tin Nhắn Thông Kim - Làm Giàu Song Giới - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-10-06 00:36:05
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tóm , bức tranh thật sự đúng, các vị thể để những liên quan tiếp tục nghiên cứu thêm.”

 

Thẩm Hiểu Phi trang phục , “Phong cách trang phục của khá giống trang phục Thịnh triều, xin mạo hỏi một chút, công việc gì ạ?”

 

Nghề nghiệp: Hoàng đế.

 

Thịnh Hành đương nhiên thể cho cô phận thật, “Chỉ là một yêu thích lịch sử, về Thịnh triều, nhiều sách cổ.”

 

“Sách cổ?”

 

, đây là vật gia truyền, chắc chắn nó của Văn Diễm Đế, nên mong các thể giám định và đính chính.”

 

Nhân viên: “Thưa , chúng sẽ ghi lời của , đó sẽ cử chuyên gia đến kiểm tra .”

 

“Được!”

 

Thịnh Nhan cũng tiếng mà tới.

 

“Có chuyện gì ?”

 

“Chị, em chỉ một điểm sai...”

 

Thẩm Hiểu Phi thấy thì vô cùng bất ngờ: “Nhan Nhan! Không ngờ cũng ở đây!”

 

Nói xong câu đó, Thẩm Hiểu Phi mới chợt nhớ Thịnh Nhan từng hứng thú với triều đại .

 

Trước khi bảo tàng mở cửa, cô hỏi nhiều chuyện về triều đại đó.

 

Thịnh Nhan: “Nghe hôm nay bảo tàng khai trương nên đến xem thử, cũng ngờ gặp .”

 

Thịnh Hành họ: “Hai quen ?”

 

Thẩm Hiểu Phi cũng đ.á.n.h giá hai : “Chuyện gì ? Mau khai thật !”

 

Thịnh Hành một lượt, ghé tai Thịnh Nhan thì thầm: “Gu ăn uống đổi , tìm một em trai, còn là mỹ nam cổ phong nữa, là diễn viên ?”

 

“Không như nghĩ ...”

 

“Ôi dào, thì cứ , gì mà dám thừa nhận. Cậu giờ đang độc , thể tìm khác mà.”

 

“Thật sự như nghĩ , chuyện sẽ giải thích cho .”

 

Thẩm Hiểu Phi vẫn vẻ mặt nhiều chuyện, nhưng khi thấy Giang Hồng Yến dắt con về phía , cô giật .

 

“Giang... Giang Hồng Yến... Anh, còn sống ư... Trời đất ơi! Chuyện ?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nguyệt Dao nhăn một chút: “Dì Hiểu Phi, bố cháu đương nhiên còn sống mà, đó bố công tác, bận xong là về thôi.”

 

Thẩm Hiểu Phi vẫn giấu vẻ kinh ngạc: “Nhan Nhan, rốt cuộc là chuyện gì ?”

 

Cô nhớ, Thịnh Nhan từng với cô rằng Giang Hồng Yến cả lẫn xe lao thẳng xuống vách núi.

 

tìm thấy thi thể, nhưng chiếc xe cháy rụi tan tành, bên trong gần như khả năng sống sót.

 

Giang Hồng Yến thể trở về thế giới một thời gian, nhưng Thịnh Nhan bao giờ với Thẩm Hiểu Phi, cố tình giấu giếm, mà là tiện giải thích.

 

Giờ đây đột nhiên gặp mặt, cũng là lúc cần đưa một lý do hợp lý cho sự trở về của Giang Hồng Yến.

 

Thẩm Hiểu Phi là bạn nhất của cô, giúp đỡ cô nhiều khi cô gặp khó khăn, hơn nữa đây ba họ đều quen , thể cứ mãi để Giang Hồng Yến lẩn trốn lộ diện .

 

Thịnh Nhan dặn dò Thịnh Hành và Giang Hồng Yến: “Hai cứ tiếp tục xem ở đây , chuyện với Hiểu Phi vài câu.”

 

Cả hai đều gật đầu: “Được.”

 

Thịnh Nhan kéo Thẩm Hiểu Phi ngoài bảo tàng, tìm một chỗ vắng .

 

“Nhan Nhan, rốt cuộc là chuyện gì ? Giang Hồng Yến đột ngột trở về thế?”

 

Sau khi thắc mắc, cô vội vàng giải thích: “ ý gì khác, thể trở về đương nhiên là nhất , chỉ quá tò mò, rốt cuộc là xảy chuyện gì ?”

 

“Đại khái là, khi rơi xuống vách núi thì chết, chỉ thương, khác cứu. Vì thương nặng nên nhất thời về nhà , dưỡng bệnh lâu mới trở về...”

 

Thẩm Hiểu Phi vô cùng kinh ngạc: “Chuyện cũng quá ly kỳ , rơi từ độ cao như xuống, chiếc xe nát bươm , ... Thôi , sống là , mừng quá! Cuối cùng cũng cần dối con bé là bố công tác nữa , con bé cũng chịu đựng nỗi đau mất cha... Vậy còn đàn ông mặc cổ phục nãy là ai ? Sao gọi là chị?”

 

“Về chuyện bố , cũng một chút.”

 

, họ mất khi còn nhỏ.”

 

“Thật con ruột của bố .”

 

Thẩm Hiểu Phi sốc: “Cái gì?!”

 

“Trước đây từng nghi ngờ vấn đề , ở cái nơi quê mùa đó, tại họ lớn tuổi như mới sinh ? Sau về quê một chuyến, mới hiểu , thì con ruột của bố , là con nuôi do họ nhặt về. Người đàn ông mặc cổ phục mà thấy chính là em trai , tên Thịnh Hành.”

 

Thẩm Hiểu Phi cứng đờ mặt: “Chuyện nối tiếp chuyện , kịp phản ứng luôn. Sao tự nhiên thêm một đứa em trai , là em trai ruột ?”

 

“Đương nhiên , em trai ruột cùng cha cùng , xét nghiệm DNA .”

 

Thẩm Hiểu Phi gần như thể tin nổi: “Chỉ riêng chuyện Giang Hồng Yến còn sống trở về đủ khiến ngạc nhiên , giờ với thêm một em trai ruột nữa? Rốt cuộc là tìm thấy bằng cách nào? Cậu gặp ? Rồi nghĩ đến việc xét nghiệm? Với , bố quản hai chị em ?... Khoan , gì, tên Thịnh Hành?”

 

.”

 

“Vị hoàng đế của Thịnh Triều đó, cũng tên Thịnh Hành, hơn nữa còn một hoàng tỷ trùng tên với nữa...”

 

Nhớ chuyện , Thẩm Hiểu Phi Thịnh Nhan với vẻ mặt kinh ngạc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-nhan-thong-kim-lam-giau-song-gioi/chuong-99.html.]

Thịnh Hành nãy chỉ bức tranh và chắc chắn đó Văn Diễm Đế, nhưng nhiều thông tin về Thịnh Triều, chuyên nghiệp căn bản thể , nhiều cổ tịch hư hại nghiêm trọng, từ ?

 

Trong lòng cô đột nhiên nảy sinh vài suy đoán, nhưng cảm thấy thể nào.

 

“Nhan Nhan, chuyện ... cứ nghi ngờ chính là tiểu công chúa của Thịnh Quốc, khi rơi xuống giếng thì vô tình xuyên đến thời đại , bố nhặt về nuôi lớn... Trời ơi, suy nghĩ chứ, điên ? Làm gì chuyện xuyên nào chứ?”

 

Thẩm Hiểu Phi căn bản dám tin, nhưng ý nghĩ cứ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa trực giác mách bảo cô rằng sự thật chính là như , nếu thì thể giải thích .

 

Thịnh Nhan gật đầu cũng phủ nhận, chỉ chằm chằm .

 

Điều càng khiến Thẩm Hiểu Phi thêm chắc chắn về suy đoán của : “Thật ?”

 

“Cậu tin sự tồn tại của gian song song ?”

 

“Có lẽ .”

 

cứ nghĩ một học rộng tài cao như , khi câu hỏi sẽ kiên quyết thể.”

 

Thẩm Hiểu Phi khẽ mỉm : “Cậu sai , càng nhiều sách, càng hiểu nhiều, càng cảm thấy nhỏ bé, và cũng cảm nhận thế giới rộng lớn đến nhường nào. Hồi nhỏ, thường gói bánh chưng cho chúng ăn, vị ngọt, vẫn luôn nghĩ bánh chưng chỉ một loại vị . Sau bạn học nhà họ bánh chưng mặn, liền cãi với , , bánh chưng mặn? Sau mới , thì bánh chưng thật sự vị mặn, ngoài vị mặn , còn thể nhiều loại hương vị khác nữa. Cho nên câu hỏi hỏi , chỉ thể lẽ ’, thể vì từng thấy mà tồn tại, cũng thể vì vấn đề khác với nhận thức của nó là sai. Nếu dùng nhận thức của để phán xét tất cả, thì sẽ trở nên quá vô tri! Thế giới quá rộng lớn, dù nhiều đến , cũng chỉ là một phần nhỏ... Cậu hỏi câu , cũng nghĩa là suy đoán nãy của là đúng, ?”

 

“Giúp giữ bí mật nhé!”

 

Thẩm Hiểu Phi sững sờ một lát, trong lòng dù kinh ngạc, nhưng cũng dần chấp nhận chuyện : “Cậu yên tâm, dù giờ chạy đến mặt nhiều gì về việc là công chúa hoàng đế gì đó, thì cũng chẳng ai tin , chỉ mắng là đồ thần kinh thôi. Hơn nữa, chúng là bạn bao nhiêu năm nay, về chuyện của , sẽ hé răng nửa lời với ai cả. Giang Hồng Yến thể trở về là một chuyện đáng mừng. Lúc mới gặp tai nạn, thấy đau khổ như , cũng buồn. Giờ thì , cả nhà ba đoàn tụ, cũng cần kiếm cớ lừa dối Dao Dao nữa, còn thêm một nữa, thật là một chuyện đáng mừng, mừng cho !”

 

Thẩm Hiểu Phi chợt nhớ một chuyện: “Trước đó tự nhiên nhắn tin bảo đón Dao Dao, vì lúc đó ở đây ?”

 

.”

 

ngay mà, chuyện đơn giản như . quá hiểu , bao giờ là một vô trách nhiệm, thể đột ngột bỏ mặc con cái . Ngay cả khi vì công việc xa, chắc chắn cũng sẽ gọi điện thoại chuyện cho , chứ chỉ gửi một tin nhắn, ngay cả nguyên nhân và quá trình cũng cho . Lúc đó gọi cho mấy cuộc, đều , lo chuyện gì xảy ...”

 

“Hiểu Phi, chuyện đây, cố ý giấu .”

 

hiểu mà, giữa chúng , cần giải thích gì cả. chỉ mong , chỉ cần kết quả là , sẽ vui.”

 

Buổi trưa, năm đến một nhà hàng, định cùng ăn bữa.

 

Thẩm Hiểu Phi Thịnh Nhan và Thịnh Hành, gật đầu: “Giống, trông khá giống !”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Giang Nguyệt Dao: “Dì Hiểu Phi, cháu và là chị em ruột, đương nhiên là giống ạ.”

 

“Dao Dao đúng, Dao Dao cũng thêm một .”

 

, lắm.”

 

Giang Hồng Yến nâng cốc, đưa về phía Thẩm Hiểu Phi: “Hôm nay con bé ở đây, chúng uống rượu, nhưng lấy rượu, kính một ly.”

 

“Anh ?” Hiểu phi ngơ ngác

 

“Nhan Nhan kể hết với , đây gặp chuyện, cô giúp đỡ cô nhiều, ơn! Chúng cũng cố ý lừa dối cô, chỉ là tình huống đặc biệt...”

 

“Nếu xem là bạn thì đừng những lời như ! Ba chúng quen từ khi mới đại học, đến nay mười mấy năm . Tình bạn bao nhiêu năm nay, cần khách sáo! Chỉ cần hai vợ chồng vui ! Lúc đó Nhan Nhan đau khổ, cả tiều tụy nhiều, còn gồng gánh gia đình, kiếm tiền chăm sóc con cái, thật sự dễ dàng. Anh nhất định đối với cô hơn một chút, bù đắp cho cô thật nhiều.”

 

nhất định sẽ !” Giang Hồng Yến trịnh trọng .

 

Thịnh Hành cũng phụ nữ mặt: “Hóa các vị quen lâu như .”

 

.” Ngồi gần hơn, Thẩm Hiểu Phi mới nghiêm túc đ.á.n.h giá Thịnh Hành một lượt: “Nếu tận mắt chứng kiến, còn dám tin tóc đàn ông thể dài đến thế. Anh mà ăn mặc như thế ngoài thì đúng là thu hút ánh đấy. mà giờ đây tự do ăn mặc, nhiều khu du lịch cũng ít mặc cổ phục , chụp ảnh, nên cũng chẳng gì lạ.”

 

“Chị cũng , em cũng cảm thấy ở đây bao dung, đặt quá nhiều quy tắc.”

 

Ở Thịnh Quốc, ai mà tự tiện cắt tóc thể coi là bất hiếu, nhưng ở đây quy định đó, đường phố cũng thấy tiệm cắt tóc.

 

Mỗi Thịnh Hành thấy những đàn ông tóc ngắn đường, nghĩ, khi trời nóng chắc chắn sẽ mát mẻ, gội đầu cũng phiền phức như .

 

Hơn nữa, phụ nữ thể tự do ngoài, tự do việc, nam nữ quyền tự do hôn nhân.

 

Mức độ tự do về mặt đều cao hơn Thịnh Quốc quá nhiều.

 

Sau khi trải qua hai ngày ở thế giới , Thịnh Hành trở về Thịnh Quốc. Dựa những cảm hứng thu từ chuyến , lập tức ban hành một chiếu lệnh, quốc xây dựng học viện, phổ biến kỹ thuật in ấn, thành lập các thư viện công cộng, để nhiều hơn thể sách và chữ.

 

Mặc dù hiện tại ít học viện, nhưng Thịnh Hành cho rằng như vẫn đủ, cần tăng thêm nữa.

 

Hơn nữa, y còn bãi bỏ một hạn chế, cho phép cả nam lẫn nữ đều thể nhập học, thiện chế độ khoa cử, cả nam lẫn nữ đều thể tham gia thi cử.

 

Việc học là một chuyện quan trọng, sự phát triển của Thịnh Quốc cần nhiều nhân tài để hiến kế cho quốc gia và bá tánh.

 

Không chỉ nam nhân mới năng lực , nhiều tài năng của phụ nữ cũng thể chôn vùi, cần cho họ một cơ hội để thể hiện.

 

Trên triều đình nhiều quan , nhưng trong họ luôn tồn tại đủ loại quy tắc ngầm, hơn nữa họ tại vị lâu năm, tư duy khó tránh khỏi cố hóa. Thịnh Hành hy vọng thông qua khoa cử, sẽ tuyển chọn thêm nhiều nhân tài mới cho đất nước.

 

Những ý tưởng của , Giang Hồng Yến và Thịnh Nhan đương nhiên vô cùng ủng hộ, nhưng trong dân gian vẫn một dân hiểu.

 

Bất kỳ quán nhà hàng nào cũng ít đang bàn tán về những chuyện .

 

“Mở học viện thì cứ mở học viện , nhưng cho phép phụ nữ cũng trường học để gì? Chuyện quan trọng nhất của họ là sinh con, việc nhà, nhiều sách như ích gì?”

 

cũng thấy , hoàng đế nghĩ gì thế? Cho họ sách, cánh cứng , thành sinh con nữa thì ? Như thì bao nhiêu nam nhân sẽ lấy nương tử?”

 

“Hoàng đế thì lo gì nữ nhân , chỉ cần một lời là nhiều mỹ nhân đưa đến mặt , ngài hiểu nỗi khó khăn của chúng ?”

 

“Nuwx nhi nhà quan sách chữ thì thôi , chứ nữ nhi nhà dân thường thì căn bản cần thiết. Nấu cơm giặt giũ, phụng dưỡng cha nương, chăm sóc con cái, những việc đó là !”

 

Mỗi một biện pháp thực hiện, phản đối thì cũng ủng hộ.

 

“Không thể như . Nghe ý của mấy , cứ như thể nữ nhân là vô dụng, đáng lẽ giam cầm ở nhà những việc đó. Đừng quên, mẫu của mấy cũng là nữ nhân, lẽ nào bà nên ở nhà những việc vặt, trâu ngựa hầu hạ cả đại gia quyến ?”

 

Loading...