Trong Ngự thư phòng, Thịnh Hành bàn sách, nhiều trọng thần triều đình đối diện .
“Về chuyện binh lính Cẩn Quốc gây hỗn loạn ở Ninh Bắc Quan, các khanh nghĩ ?”
Vừa dứt lời hỏi, lập tức tiến lên đáp.
“Nếu chuyện tập kích Vị Dương Thành ban đêm, vi thần lẽ còn suy nghĩ nửa ngày xem vì Cẩn Quốc đột nhiên đối địch với chúng . hai chuyện nối liền , nguyên nhân quá đỗi rõ ràng .”
“ , Hoàng thượng, Thịnh Quốc chúng và Cẩn Quốc tuy thể là giao hảo thiện, nhưng từ đến nay cũng hề gây động loạn nào, nước sông phạm nước giếng. Chuyện Vị Dương Thành kết thúc, Ninh Bắc Quan nổ một cuộc bạo loạn, đây rõ ràng là âm mưu của Lê Quốc!”
“Ý đồ của Lê Quốc lộ rõ, chính là sợ chúng vì chuyện Vị Dương Thành mà tấn công họ, nên tiên kích động mâu thuẫn giữa chúng và Cẩn Quốc. Một khi chúng xuất binh sang Cẩn Quốc, thì sẽ trúng bẫy của họ, đến lúc cả hai bên đều thương nặng, kẻ cuối cùng đắc lợi chính là Lê Quốc!”
Một nhóm đang trò chuyện.
Bỗng nhiên hầu đến bẩm báo.
“Hoàng thượng, những Cẩn binh tử trận điều tra rõ ràng, là binh lính Cẩn Quốc thật sự, mà là Lê binh giả mạo!”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Lui xuống.”
“Vâng.”
Có tin tức , càng chứng thực suy đoán của các triều thần.
Nhiều đại thần đồng loạt đề nghị.
“Hoàng thượng, Lê Quốc mưu đồ kích động tranh chấp giữa Thịnh và Cẩn để ngư ông đắc lợi, hành động đủ để chứng minh dã tâm c.h.ế.t của chúng! Vì Thịnh Quốc giờ sở hữu t.h.u.ố.c nổ, loại vũ khí sức sát thương cực lớn , chi bằng nhân cơ hội xuất binh Lê Quốc, mở rộng bờ cõi cho Thịnh Quốc!”
“Thần phụ nghị, Lê binh đột nhiên xâm phạm, tất nhiên là mưu tính từ lâu. Sớm giành chiến thắng cuộc chiến, cũng thể loại bỏ một mối họa lớn!”
Ý kiến của quần thần nhất trí, Thịnh Hành dậy từ bàn sách.
Chỉ riêng chuyện Vị Dương Thành thôi, Thịnh Hành vô cùng tức giận với Lê Quốc, ngờ họ nhanh chóng nghĩ đối sách, mưu đồ kích động mâu thuẫn giữa Thịnh Quốc và Cẩn Quốc.
Sở hữu t.h.u.ố.c nổ, đương nhiên lạm dụng, dù sức sát thương quá lớn.
lúc , thể nhẫn nhịn thêm nữa.
“Không hại bách tính vô tội. Dù là bách tính binh lính, đầu hàng thể miễn chết. Thịnh Quốc cần, là những thành phố c.h.ế.t chóc!”
“Thần tuân chỉ.”
Thịnh Nhan tin Thịnh Quốc và Lê Quốc sắp khai chiến là tối hôm đó, qua tin nhắn Thịnh Hành gửi cho cô.
Tuy nhiên, cô hề hoảng sợ, uy lực t.h.u.ố.c nổ lớn như , ai là chiến thắng cuối cùng hiển nhiên là quá rõ ràng.
Lúc kẻ đang lo sợ là Lê Quốc.
Nếu họ ý định xâm lược, cũng sẽ tự rước họa .
Khi quán lẩu đóng cửa, Thịnh Nhan cùng Giang Hồng Yến về hiện đại, vì đón con gái.
Giang Nguyệt Dao từ trường mẫu giáo về, cùng Giang Hồng Yến vui vẻ về nhà.
Vừa cửa ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, vội vàng chạy đến cửa bếp.
“Mẹ ơi, hôm nay sườn xào chua ngọt với dứa ạ?”
Thịnh Nhan nhếch mép, “Đồ háu ăn nhỏ, đến mùi vị cũng ngửi !”
“Vâng ạ, thơm quá, chua chua ngọt ngọt.”
“Sắp ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-nhan-thong-kim-lam-giau-song-gioi/chuong-90.html.]
“Dạ.”
Thịnh Nhan múc món ăn trong nồi , chia thành hai đĩa, chụp một phần gửi cho Thịnh Hành.
Hắn từng ăn món , cô đặc biệt thêm một ít, để nếm thử.
Thịnh Hành lúc vẫn còn trong Ngự thư phòng, xử lý xong công việc, sắp xếp thái giám dâng bữa, thì nhận ảnh tỷ tỷ gửi đến.
Anh lập tức mở , đĩa thức ăn liền xuất hiện bên cạnh.
Mùi vị ngửi khác lạ.
Vừa nếm miệng thì chua chua ngọt ngọt, tựa như nhiều hương vị hòa quyện hảo .
Anh liền nhắn , 【Ngon lắm!】
【Thịnh Nhan: Mấy hôm nay dẫn nếm thử món , nên tối nay đặc biệt thêm một ít, gửi cho một phần.】
Y cũng một cuốn sách hiện đại nên cũng hiểu một cách gọi .Hắn nhắn tin hỏi.
Dao Dao ngày mai mẫu giáo đúng ?】
【Thịnh Nhan: đúng.】
【Thịnh Hành: Vậy ngày mai sẽ ăn cơm cùng hai con.】
【Thịnh Nhan: Không thành vấn đề, khi nào bận thì nhắn cho em một tiếng, em sẽ đến đón .】
【Thịnh Hành: Được.】
Giang Nguyệt Dao cầm thìa của , ăn ngon lành.
“Mẹ ơi, mấy hôm nay đến ạ? Rốt cuộc ở ?”
“Cậu ở xa, gần đây cũng chút việc bận, nhưng ngày mai sẽ đến ăn cơm cùng chúng .”
“Thật ạ, quá!”
“Dao Dao nhớ lắm ?”
“Vâng ạ, mấy ngày gặp .”
“Đừng vội, ngày mai sẽ đến.”
Tắc Hằng mưu kế bàn bạc với các tướng lĩnh bại lộ, hơn nữa còn càng khiến Thịnh Quốc tức giận, lúc cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Rất nhiều tập trung trong đại trướng, , họ cũng nghĩ biện pháp nào nữa.
“Nói gì chứ! Giờ đây? Họ những tin, mà còn điều tra đây là một âm mưu, chiến tranh giữa hai nước sắp bắt đầu , các tướng sĩ Lê Quốc với xác bằng xương bằng thịt mà chống đỡ t.h.u.ố.c nổ của họ?!”
Mọi đều câm nín.
“Điện hạ, mạt tướng... mạt tướng cũng cách nào...”
“Kế sách lúc đó chẳng là do các ngươi nghĩ ? Giờ cách nào nữa! Vậy Lê Quốc ? Nhiều tướng sĩ như ? Chẳng lẽ họ hi sinh vô ích?!”
Trong quân Lê Quốc, còn tướng sĩ nào đến uy lực của t.h.u.ố.c nổ, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thể cướp sinh mạng của hai vạn .
Tuy binh lính coi việc tuân lệnh là thiên chức, nhưng loại t.h.u.ố.c nổ uy lực cực lớn , quân tâm khó tránh khỏi d.a.o động, dù cũng đều là con .
Sức sát thương của t.h.u.ố.c nổ lớn đến , một khi chiến tranh nổ thì còn là vấn đề ai thắng ai thua nữa , Lê Quốc thể sẽ gặp họa diệt vong.
“Điện hạ, chi bằng chúng tìm một cơ hội, đàm phán hòa bình với họ, nhất là động binh đao...”