Tin Nhắn Thông Kim - Làm Giàu Song Giới - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-10-06 00:35:49
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Thịnh Trác đến lãnh địa phong vương của , hề an phận ở vương phủ, mà câu kết với Ly Quốc.
Mặc dù Thịnh Hành lên ngôi, nhưng vẫn đoạt lấy ngai vàng, cam tâm cả đời một vương gia vô dụng, ngay cả lượng binh cũng hạn chế, chẳng gì.
Ngày nọ triều đình, đề xuất việc tấn công Thịnh Quốc, Hoàng thượng trực tiếp đồng ý, mà triệu tập vài vị thần tử đến Ngự Thư Phòng.
Lục Chấn Uy chắp tay, "Hoàng thượng, hiện nay Thịnh Hành mới đăng cơ, nền móng vững, đúng là thời cơ để tấn công Thịnh Quốc!"
Thịnh Trác cũng tiếp lời, "Lục tướng quân lý, Thịnh Hành chỉ là một phế vật, dựa sự thiên vị của phụ hoàng mà leo lên ngai vàng, hề tài trị quốc, nên long ỷ nhất chính là !"
Nhị hoàng tử Tắc Hằng thì ý kiến phản đối, "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng lúc nên phát động chiến tranh! Địa chất của Thịnh Quốc đặc biệt, thường xuyên xảy lũ lụt hạn hán, chúng cần thiết tấn công họ lúc , hãy đợi thêm một chút, một khi Thịnh Quốc xảy thiên tai, ắt sẽ vô gặp nạn, đến lúc đó xuất binh sẽ dễ dàng hơn nhiều so với hiện tại!"
Lục Chấn Uy là một võ tướng, từ đến nay hiếu chiến, trong mắt ông , lời của Tắc Hằng chẳng khác nào hành vi của kẻ hèn nhát, mà thấy hèn yếu.
"Nhị điện hạ, binh lính Ly Quốc chúng từ đến nay dũng mãnh thiện chiến, một khi xuất binh, hạ thần thể bảo đảm giành chiến thắng, hà cớ gì đợi đến khi họ gặp thiên tai mới xuất binh? Nếu họ liên tục mười năm đều mưa thuận gió hòa, lẽ nào chúng cũng án binh bất động mười năm?"
Thịnh Trác cũng luôn ủng hộ xuất binh, quá khao khát ngai vàng!
Khi đó, đầu hàng Ly Quốc, đưa nhiều điều kiện, chỉ cần Ly Quốc bằng lòng xuất binh, nguyện ý cung cấp sự giúp đỡ, bao gồm cả sơ đồ bố phòng quân sự của Thịnh Quốc.
Sau khi thành công, ngôi vị hoàng đế Thịnh Quốc nhất định thuộc về , nhưng đồng ý cắt một nửa đất đai Thịnh Quốc thù lao.
Chính vì mà mới thể cùng những Ly Quốc để bàn bạc chuyện chiến tranh.
"Hoàng thượng, Lục tướng quân là lý, Thịnh Quốc hiện nay đang bận rộn với việc dẫn nước từ phía đông sang phía tây, một khi thành, lũ lụt và hạn hán gần như sẽ còn xảy , trăm họ an cư lạc nghiệp, ngày càng cường thịnh, đến lúc đó tấn công e rằng sẽ gia tăng độ khó, vì bằng nhân lúc xuất binh! Thịnh Hành mới kế vị, khỏi non nớt, lúc chính là thời cơ tuyệt vời để xuất binh chinh phạt!"
Hoàng đế Ly Quốc chút động lòng, Thịnh Quốc trong mắt ông giống như một miếng thịt, ông ăn miếng thịt từ lâu .
Ông cũng hy vọng thể nên việc lớn trong thời gian tại vị của , để thể thêm một nét son đậm sử sách Ly Quốc.
Nếu chuyện dẫn nước từ phía đông sang phía tây , thì thể đợi thêm một chút, nhưng bây giờ thể đợi nữa, một khi thành, nào còn lũ lụt hạn hán? Đợi cũng chỉ là đợi vô ích!
"Các ngươi lý, thà xuất binh ngay bây giờ, còn hơn đợi đến ! Lục Chấn Uy, khanh hãy nhanh chóng chuẩn !"
Tắc Hằng còn ngăn cản, lão Hoàng đế giơ tay lên, hiệu cho đừng nhiều.
Tắc Hằng đành nuốt những lời định bụng.
Lục Chấn Uy vô cùng phấn khích, "Thần tuân chỉ!"
Ánh mắt lão Hoàng đế quét qua , "Tất cả lui xuống, Lục Chấn Uy ở !"
Mọi đều cung kính lui xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-nhan-thong-kim-lam-giau-song-gioi/chuong-83.html.]
Thịnh Trác vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng đợi ngày xuất binh , Thịnh Quốc một khi thất bại, thể lên ngai vàng. Phụ hoàng phụ hoàng, để ngai vàng cho Thịnh Hành thì ích gì, giữ !
Trong Ngự Thư Phòng ngoài Hoàng thượng và Lục Chấn Uy, còn ai khác, ngay cả một thái giám nhỏ cũng .
"Hoàng thượng, gì phân phó?"
"Sau khi hạ Thịnh Quốc, tìm một cơ hội, loại bỏ Thịnh Trác."
"Hoàng thượng đây hứa ngai vàng cho .........."
Hạt Dẻ Nhỏ
Lão Hoàng đế xảo trá, đáy mắt thoáng hiện lên một tia gian xảo, "Trẫm khi nào hứa với ? Trẫm là chỉ cần dốc hết sức phối hợp, thể xem xét điều kiện của , khi nào là đồng ý? Kẻ phản quốc, giữ gì? Chỉ cần Ly Quốc thể hạ Thịnh Quốc, bộ đất đai của Thịnh Quốc sẽ trở thành vật trong túi của Ly Quốc, tại để lên ngôi, còn giữ một nửa đất đai cho ?!"
Một bên khóe miệng Lục Chấn Uy bất chợt nhếch lên, "Hoàng thượng minh! Toàn bộ đất đai của Thịnh Quốc sẽ thuộc về Ly Quốc, cần thực hiện bất kỳ lời hứa nào với ! Hắn tự phản bội Thịnh Quốc, liên quan gì đến chúng !"
"Mau chóng chuẩn ."
"Dạ!"
Trong đại doanh, Lục Chấn Uy, Thịnh Trác cùng vài vị tướng lĩnh khác đang bàn bạc chuyện xuất binh.
Một tấm bản đồ lớn trải bàn.
Thịnh Trác chỉ một vị trí, "Đây là Vị Dương Thành, một cửa ải vô cùng quan trọng của Thịnh Quốc, Vị Dương Thành một khi vỡ, trận chiến thắng năm phần!"
Lục Chấn Uy quan sát thần sắc của Thịnh Trác, "Ngươi đều là sự thật?"
"Đương nhiên là thật! Ta ở Thịnh Quốc bao nhiêu năm, lẽ nào ?"
"Ta chỉ nhắc nhở ngươi, chuyện liên quan đến sinh tử của vô tướng sĩ, nếu bất kỳ sai sót nào, ngươi gánh vác nổi !"
"Đã quyết định về phía Ly Quốc, thể tùy tiện bừa? Mục đích của chúng chỉ một, cũng hy vọng Ly Quốc thể thắng trận chiến , là ngai vàng, còn các ngươi là một nửa đất đai của Thịnh Quốc!"
"Chỉ cần ngươi dốc hết sức tương trợ, chúng tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa!"
"Thế thì ."
Trong mắt Lục Chấn Uy thoáng qua một tia giễu cợt và tàn nhẫn khó phát hiện, còn ngai vàng ư, mơ ! Kẻ phản quốc xứng ngai vàng!
Sau khi bàn bạc xong với các tướng lĩnh, Lục Chấn Uy lệnh, "Các ngươi mau chóng đến mấy doanh trại chọn mỗi doanh năm ngàn tinh binh, đêm nay đột kích Vị Dương Thành!"
"Mạt tướng tuân lệnh!" Các tướng lĩnh đồng loạt đáp.