Tin Nhắn Thông Kim - Làm Giàu Song Giới - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:50:59
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi trao đổi xong yêu cầu quảng cáo với nhãn hàng đồ dùng nhà bếp, Thịnh Nhan đồng hồ, đến lúc chuẩn bữa tối.

 

Trước tiên chuẩn đồ ăn, đó đón con, về nhà là thể ăn cơm.

 

Trong lúc chuẩn thức ăn, cô đặt điện thoại bên cạnh, bộ quá trình.

 

Tài khoản của cô hiện tại khá nhiều theo dõi, quảng cáo vẫn cần đăng, nhưng video ẩm thực đời thường cũng thể quên.

 

Bởi vì nếu cứ liên tục đăng quảng cáo, hâm mộ sẽ cảm thấy khó chịu.

 

Quảng cáo đồ dùng nhà bếp mới đăng cách đây lâu, nên trong một hai ngày tới, cô định đăng thêm một vài video món ăn hàng ngày, điều cũng lợi cho việc tăng cường độ gắn kết của hâm mộ.

 

Sau khi xong, Thịnh Nhan xử lý những hình ảnh và video đó, lượt đăng lên các tài khoản.

 

Sau đó, cô ngoài, chuẩn đón con.

 

Chuông reo, nhiều đứa trẻ từ trong nhà trẻ ùa , cổng trường cũng đông phụ .

 

Giang Nguyệt Dao thấy liền sải bước chạy về phía cô. “Mẹ ơi!”

 

“Chạy chậm thôi kẻo ngã đấy con.”

 

“Con , chúng về nhà thôi ạ.”

 

“Bữa tối nấu xong , với hôm nay bố thời gian gửi tin nhắn cho , còn gửi mấy tấm ảnh nữa, về nhà sẽ cho con xem.”

 

Giang Nguyệt Dao vui mừng, “Thật ạ?”

 

“Mẹ lừa con bao giờ hả? Đi thôi.”

 

Giang Nguyệt Dao nhảy chân sáo bên cạnh cô, vui vẻ vô cùng, lâu con bé gặp bố.

 

Về đến nhà, còn kịp xuống, Giang Nguyệt Dao lập tức đưa tay về phía Thịnh Nhan, “Mẹ ơi, điện thoại ạ?”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Thịnh Nhan lấy điện thoại , bật màn hình, nhập mật khẩu, mở khóa, đó mở album ảnh, đưa cho con bé xem mấy tấm ảnh Giang Hồng Yến gửi tới.

 

Giang Nguyệt Dao xem, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ .

 

“Cuối cùng con cũng thấy bố , con thật sự nhớ bố, nếu bố thể về nhà thì quá…”

 

Vốn dĩ đang vui vẻ, khi xem mấy tấm ảnh, Giang Nguyệt Dao đột nhiên đỏ hoe mắt, đưa tay dụi mắt.

 

Thịnh Nhan thấy con , trong lòng đau xót vô cùng.

 

Con bé mới 5 tuổi, đang là độ tuổi cần bố bên cạnh.

 

Tính thì Giang Hồng Yến xuyên đến thế giới mấy tháng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-nhan-thong-kim-lam-giau-song-gioi/chuong-42.html.]

Trong mấy năm trưởng thành của Giang Nguyệt Dao, vai trò của cha bao giờ vắng bóng lâu đến .

 

“Dao Dao mít ướt nhé, bố còn với là con luôn vui vẻ, đợi bố bận xong sẽ về thăm con.”

 

Cô bé kiên cường gật đầu, “Con , con nữa. Mẹ ơi, bố mặc bộ quần áo kỳ lạ thế ạ?”

 

Thịnh Nhan đành tiếp tục bịa lý do, “Vì bây giờ bố đang công tác mà, phong cách ăn mặc ở đó giống bên , nên bố quần áo địa phương.”

 

“Thế ạ.”

 

“Ừm, Dao Dao, chụp cho con mấy tấm ảnh, gửi cho bố xem nhé, hôm nay bố chỉ gửi ảnh cho mà còn thấy con, nên con thể với điện thoại , đừng để bố thấy con nhé.”

 

“Được ạ.”

 

Thịnh Nhan mở máy ảnh, Giang Nguyệt Dao lập tức nở một nụ tươi, chớp mắt với camera, lè lưỡi, trông đáng yêu.

 

Thịnh Nhan liên tục bấm mấy cái, chụp nhiều tấm.

 

“Mẹ ơi, chụp xong ạ?”

 

“Chụp xong , sẽ gửi cho bố ngay, con rửa tay chuẩn ăn cơm .”

 

“Vâng ạ.”

 

Cô bé ngoan ngoãn nhà vệ sinh, rửa tay xong liền ghế.

 

Thịnh Nhan mở giao diện trò chuyện của Giang Hồng Yến, gửi từng tấm ảnh chụp qua.

 

Giang Hồng Yến nhận , xem xem lâu, thể thấy rõ khóe mắt Giang Nguyệt Dao dường như đỏ.

 

Giang Hồng Yến: Dao Dao ?

 

Thịnh Nhan: Vâng, lúc đón con bé ở nhà trẻ, gửi ảnh cho con, con bé vui, nhưng về nhà thấy ảnh của là con bé ngay, gặp . Em với con bé là bận xong sẽ về…

 

Giang Hồng Yến thấy tin nhắn liền khỏi đỏ hoe mắt.

 

Con gái còn nhỏ như , mà , một cha, thể ở bên cạnh con.

 

Thịnh Nhan: Anh đừng lo lắng quá, trẻ con mau quên lắm, bây giờ con bé ăn cơm ngon lành .

 

Dù Thịnh Nhan , Giang Hồng Yến trong lòng vẫn thoải mái. Con bé mau quên, còn nỗi nhớ của thì thể kìm nén. Nghe con , lòng đau thắt, nhưng chẳng thể gì.

 

Đã xa mấy tháng , khi nào mới thể gặp gia đình, .

 

Trong suốt mấy chục năm còn của cuộc đời, liệu còn cơ hội gặp , cũng .

 

Anh dám nghĩ đến điều tồi tệ nhất, chỉ thể ngừng tự nhủ trong lòng rằng nhất định sẽ ngày gặp , lấy đó hy vọng sống cho .

 

Loading...