Tối hôm đó, Thẩm Hiểu Phi ở nhà Thịnh Nhan, điện thoại của cô luôn tắt máy, cô căn bản dám mở.
Một khi mở máy, chắc chắn sẽ thấy nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn .
Cô cũng ngờ, uống vài chén rượu khiến phạm một sai lầm lớn đến .
Trước đây cô luôn tỉnh táo và lý trí, bao giờ nghĩ sẽ vấp ngã trong chuyện .
Bây giờ thì , cẩn thận phạm một sai lầm, còn gặp một dễ chuyện, cứ bám lấy cô đòi cô chịu trách nhiệm, đây?
Thẩm Hiểu Phi nghĩ thôi cũng thấy đau đầu, như nổ tung.
Cả đêm đó cô ngủ yên giấc, mỗi mở mắt thấy đang ở nhà Thịnh Nhan thì thấy an tâm.
Ngày hôm , Thịnh Nhan cân nhắc cho Thẩm Hiểu Phi nên đến cửa hàng quần cổ đại áo, mà nấu nhiều món ngon cho cô .
“Nhan Nhan, nếu việc gì thì cứ , cần bận tâm đến tớ, tớ đột nhiên đến đây phiền , thể trễ nải công việc của .”
“Tớ cũng việc gì mấy, bây giờ chuyện của quan trọng hơn. Cậu nghĩ kỹ ? Không thể nào trốn tránh cả đời . Công việc đó vẫn cần mà, trừ khi từ chức, nếu vẫn sẽ gặp mặt.”
“…” Thẩm Hiểu Phi xoa xoa thái dương: “Mỗi khi đến câu hỏi , tớ cảm thấy đầu óc như nổ tung, tớ cũng . Đương nhiên là tớ ở bên , đây tớ bao giờ nghĩ đến chuyện như .”
“Đâu chuyện đều đợi suy nghĩ kỹ mới xảy , đôi khi nó cứ bất ngờ như đấy. Nếu ý kiến gì, thì hãy suy nghĩ thật kỹ . Thật sự thì tớ thể cùng ngoại tỉnh đó giải tỏa tâm trạng.”
Thẩm Hiểu Phi ngả lưng ghế sofa: “Để tớ nghĩ …”
Cứ thế ba ngày trôi qua, Thẩm Hiểu Phi lo lắng công việc, sợ gặp đàn ông .
Cô cẩn thận mở điện thoại lên, phát hiện cuộc gọi nhỡ nào, mà tin nhắn gửi cho cô vẫn dừng ở ba ngày .
Nói cách khác, mấy ngày nay đối phương hề cố gắng liên lạc với cô.
Thẩm Hiểu Phi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lẽ là nghĩ nhiều , lời cô chịu trách nhiệm cũng chỉ là suông, hề nghiêm túc.
Khi Thịnh Nhan bưng thức ăn từ bếp , cô thấy Thẩm Hiểu Phi nét mặt như trút gánh nặng.
“Chuẩn ăn cơm thôi.”
Thẩm Hiểu Phi xuống bên bàn ăn: “Tớ ở nhà mấy ngày , ăn xong bữa , tớ thôi, thể trì hoãn nữa.”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Không sợ gặp nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-nhan-thong-kim-lam-giau-song-gioi/chuong-108.html.]
“Tớ cảm thấy chắc đáng sợ như tớ nghĩ , mấy ngày nay cũng liên lạc với tớ, lời chịu trách nhiệm chắc chỉ là suông thôi. Với tớ nghỉ mấy ngày , cũng nên việc thôi.”
“Cậu tự quyết định là , dù thì chỗ tớ luôn hoan nghênh đến, nếu ở nhà thì cứ việc đến thôi.”
“Được!”
Sau bữa trưa, Thẩm Hiểu Phi rời khỏi nhà Thịnh Nhan, lái xe khỏi khu dân cư.
Trên đường văn phòng, cô chút nơm nớp lo sợ, sợ rằng ai đó đột nhiên xuất hiện.
“Cuối cùng cũng chịu đến ?”
Thẩm Hiểu Phi cứng đờ, cứng nhắc đầu , liền thấy gương mặt nửa nửa của Tạ Chi.
“Anh…!”
“Chạy nhanh ghê, còn tưởng cô đến nữa chứ. Đã xuất hiện , chuyện giữa chúng rốt cuộc tính đây?”
Vừa một đồng nghiệp ngang qua, Thẩm Hiểu Phi trong lòng căng thẳng tột độ.
May mắn , đồng nghiệp đó chỉ ngang qua, dừng .
Cô kéo Tạ Chi sang một bên: “Bây giờ là giờ việc, thể đừng mấy chuyện ?”
“Vậy đợi tan , chúng chuyện kỹ càng nhé?”
Thẩm Hiểu Phi suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý: “Được, vấn đề gì thì tan , đồng nghiệp .”
“Giữa chúng ngoại tình, cô sợ đến ? Tối hôm đó cô còn táo bạo mà.”
“…” Thẩm Hiểu Phi chút ngượng ngùng: “Đừng nữa, đây chỗ để chuyện!”
“Tan đợi cô, chạy biến mất đấy.”
“Ừm!”
Thẩm Hiểu Phi trở văn phòng, tuy tại chỗ, nhưng tâm trí bay mất, cứ mãi suy nghĩ xem tối nay đối mặt với vấn đề như thế nào.
Cứ tưởng mấy ngày nay Tạ Chi liên lạc với cô thì chuyện cứ thế mà bỏ qua, nhưng gặp mặt, thái độ của rõ ràng cho thấy như .
Biết thế hôm nay đến.