thầm chửi rủa trong lòng, nhưng miệng vẫn  chút nhượng bộ.
“Không  lựa chọn thứ hai. Hai  tự cân nhắc . Hoặc là  một nửa căn nhà của , hoặc là  cả một nhà hàng của Phương Minh.”
Giá trị của một nhà hàng tọa lạc tại vị trí đắc địa nhất Hải Thị chắc chắn   là một món hời nhỏ. So với căn nhà cũ kỹ của … nó chẳng đáng là bao.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng căng thẳng, đối diện với một lợi ích khổng lồ như , cuối cùng Lưu Thành Kỳ và Chu Dĩnh cũng  cúi đầu đồng ý. Trước khi đặt bút ký  thỏa thuận ly hôn, Lưu Thành Kỳ   bằng một ánh mắt đầy hận thù, buông lời cảnh cáo.
“Tề Vũ Vi, đừng  giở trò. Nếu  phát hiện  cô  bất kỳ hành động mờ ám nào,  chắc chắn sẽ  để yên cho cô .”
  thèm đáp , chỉ thúc giục   ký cho nhanh. Không để yên cho  ư? E rằng đến lúc đó,   còn chẳng  cơ hội để tìm  gây chuyện.
Để đảm bảo rằng  sẽ giữ lời, ngay khi   cất tờ thỏa thuận ly hôn  túi, Lưu Thành Kỳ và Chu Dĩnh   thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, lập tức kéo  đến nhà hàng của Phương Minh.
Nhìn thấy ba chúng  chuẩn  bước  phòng riêng, Phương Minh  hỏi một lời nào, chỉ  hiệu cho nhân viên sắp xếp chu đáo.
Chu Dĩnh ôm bụng,   nức nở, còn Lưu Thành Kỳ thì liên tục thở dài, bắt đầu màn kịch của . Anh  giải thích rằng vì chuyện ly hôn của chúng  mà   và Chu Dĩnh  nảy sinh hiểu lầm, và    xin  vì  gây  những rắc rối  đáng  .
Dứt lời, Lưu Thành Kỳ  hiệu bằng ánh mắt, thúc giục  lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tin-nhan-la-va-bo-do-bau-bi-an/8.html.]
 nhấp một ngụm  để  ẩm cổ họng,   sang hỏi Phương Minh một câu đầy ẩn ý: “Nếu  , đứa con trong bụng Chu Dĩnh là của ,   tin ?”
Lưu Thành Kỳ và Chu Dĩnh   bằng ánh mắt căng như dây đàn, như thể họ sắp lao  bóp cổ  đến nơi.
Phương Minh nhẹ nhàng hỏi Chu Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, em  xem,   nên tin cô  ?”
Chu Dĩnh cuống cuồng gật đầu, nức nở đáp: “Phương Minh,  nhất định  tin em! Sau tai nạn, em  luôn ở bên cạnh, chăm sóc   rời nửa bước. Sao   thể nghi ngờ em  chứ?”
Phương Minh  chăm chú  gương mặt Chu Dĩnh, đôi mắt đen láy của  sâu thẳm và lạnh lẽo: “Vậy thì  thật sự  cảm ơn em, vì  tặng cho  một vụ tai nạn để đời.”
“Anh…    là  ý gì?” Chu Dĩnh hoảng loạn, hai tay nắm chặt  , theo phản xạ  về phía Lưu Thành Kỳ. Cả hai đều ngơ ngác,  hiểu chuyện gì đang xảy .
Cửa phòng riêng  gõ, và vài cảnh sát bước .
 và Phương Minh   ,  ăn ý nhường chỗ cho cảnh sát tiến  để dễ dàng thực thi nhiệm vụ.
“Phương Minh,  đang  gì ?” Chu Dĩnh hoảng hốt gào lên.
Phương Minh  thèm  cô  nữa, mà  sang  với cảnh sát: “ , chính   báo cảnh sát.  nghi ngờ rằng vụ tai nạn năm năm  khiến   cắt cụt cả hai chân là do hai    cố tình lên kế hoạch. Hơn nữa,  còn  một  bằng chứng.”
Đến lúc , Lưu Thành Kỳ dù  ngu ngốc đến  cũng  nhận  rằng,  và Phương Minh  giăng sẵn một cái bẫy để chờ họ tự chui .