Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Vương Gia Của Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-13 09:54:01
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không hiểu vì sao Du Song Song cũng bận rộn chẳng kém.

Cách một ngày, Vương Tri phủ cho người mang thiệp mời đến, hôn kỳ của ái nữ Vương Thiến Thư và Hàn Châu được định vào ngày hai mươi tháng năm.

Ta nhìn tấm thiệp đỏ thắm, lòng cứ cảm thấy như đã quên mất chuyện gì đó quan trọng.

“Đang nghĩ gì vậy?” Du Song Song từ bên ngoài trở về, mặt đỏ bừng vì nắng. Ta nhìn nàng, tim chợt đập mạnh, bật người ngồi dậy.

Nàng ngẩn ra: "Sao vậy?”

“Ta quên mất Mạnh Tịnh Thù rồi!”

Một ngày tốt lành

Mạnh Tịnh Thù là người tỷ muội ta kết giao vào năm thứ tư sau khi thành thân cùng Hàn Châu, lúc theo hắn đến huyện Liên Hồ nhậm chức.

Nàng là phu nhân của Triệu Minh, Huyện lệnh Lai Dương lúc bấy giờ.

Triệu Minh là kẻ đạo ra vẻ đạo mạo, giả tạo.

Mạnh Tịnh Thù dung mạo xinh đẹp, tính tình ôn hòa, sau khi gả cho Triệu Minh thì đã bị hắn xem như lễ vật mà hối lộ cấp trên. Nhờ đó mà hắn thăng tiến không ngừng, quan lộ hanh thông.

Lúc ta chết, hắn đã vào được Hộ bộ, trở thành quan tứ phẩm ở kinh thành, tiền đồ vô lượng.

Còn Mạnh Tịnh Thù lại c.h.ế.t vào năm hai mươi hai tuổi đẹp nhất đời người, không con không cái, thân mang đầy bệnh tật.

Lúc nàng hấp hối, ta đến tiễn nàng, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, bi thương gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

Nàng nói: “Tỷ tỷ, muội thật hối hận vì đã gả cho hắn. Nếu có kiếp sau, muội nguyện làm ni cô, cũng quyết không gặp lại hắn nữa.”

Nàng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ta, còn Triệu Minh từ đầu đến cuối không hề lộ diện.

Ta quyết định lập tức lên đường đến Thái Bình.

Kiếp trước, Mạnh Tịnh Thù thành thân vào năm Hòa An thứ bảy, tháng sáu, nhưng ngày cụ thể thì ta không nhớ rõ.

“Ba trăm dặm, tỷ ngồi xe ngựa thì cũng phải mất bảy ngày.” Du Song Song không cản được ta: "Hay để ta cưỡi ngựa đưa tỷ đi.”

Ta kinh ngạc nhìn dáng vẻ hiên ngang, mạnh mẽ của nàng trên lưng ngựa: "Muội lại biết cưỡi ngựa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-7.html.]

“Không có gì khó cả, lên đi.” Nàng kéo ta lên ngựa, ngồi trước mặt nàng: "Ngồi cho vững.”

Nàng thúc ngựa vung roi, ta sợ hãi bám chặt lấy cánh tay nàng, lúc này mới phát hiện cánh tay nàng rất có lực, không khỏi đoán thầm liệu có phải nàng từng luyện võ hay không.

Ta sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên được cưỡi ngựa. Trước kia ra ngoài không ngồi kiệu thì cũng là xe ngựa.

Cảm giác đón gió lao đi vun vút giữa bốn bề đồng không m.ô.n.g quạnh thế này, hóa ra lại tuyệt diệu đến vậy.

“Song Song, đợi lúc về muội dạy ta cưỡi ngựa nhé.”

“Được.” Nàng ho khan một tiếng, giọng có chút nghèn nghẹn: "Tỷ tỷ ngồi dịch lên trước một chút, đừng dựa sát vào người muội quá.”

Ta vội vàng nhích người lên thì nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của nàng.

Tính tình nàng thật thú vị, ta chưa từng gặp nữ tử nào như nàng, vừa ngây thơ hồn nhiên lại vừa phóng khoáng tự tại.

Cưỡi ngựa nhanh hơn rất nhiều, trưa ngày thứ ba chúng ta đã đến Thái Bình. Hỏi thăm được nhà của Mạnh Tịnh Thù, cũng biết được hôn kỳ của nàng.

Ngày mười bốn tháng sáu, ta vẫn còn thời gian để ngăn cản.

Du Song Song hỏi ta: “Đến thẳng nhà nàng ấy sao?”

“Nàng ấy không quen biết ta, đường đột tới nhà e là không ổn.”

“Vậy tỷ định làm thế nào?” Nàng ngồi bên quán mì ven đường, từ tốn ăn mì: "Hay là đánh gãy chân tên cặn bã đó luôn?”

Trên đường đi, ta đành bịa chuyện với nàng, nói rằng mình cũng chỉ nghe người ta đồn thổi vậy thôi. Nàng không tỏ thái độ gì, cũng chẳng hỏi thêm.

“Ta có cách rồi.” Ta ghé sát tai nàng thì thầm vài câu.

Đợi ta nói xong, mới phát hiện vành tai nàng đỏ bừng.

Nàng ưỡn thẳng lưng, cúi đầu không nhìn ta, lẩm bẩm: “Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, ta nghe thấy mà.”

Nàng đáng yêu quá, ta nhịn không được đưa tay nâng mặt nàng lên, cười nói: “Song Song, sao trên đời lại có nữ tử thú vị như muội chứ? So với muội, ta thật quá đỗi bình thường và tẻ nhạt.”

Nàng gạt tay ta ra, bất mãn nhìn ta chằm chằm, giọng cố tỏ ra cứng rắn nhưng bên trong lại yếu ớt: “Tỷ khiêm tốn rồi, tỷ thú vị lắm.”

Loading...