“Nhi nữ định làm thế nào?”
Muốn bọn chúng không tham ô được tiền, lại có thể giúp phụ thân thoát khỏi liên lụy, cách tốt nhất chính là để triều đình cử giám công tới.
Có giám công ở đây, sau này lỡ có xảy ra chuyện, trách nhiệm cũng không thể đổ hết lên đầu phụ thân được.
“Con nhớ ở Công bộ có một vị Trâu đại nhân, rất giỏi về thủy lợi, hơn nữa người này làm quan cũng giống phụ thân, cương trực công chính, một lòng vì dân. Nếu có thể mời được ngài ấy đến, mọi chuyện ắt sẽ thuận lợi hơn.”
Phụ thân đi đi lại lại trong phòng: "Nhi nữ nói có lý, nhưng nếu trực tiếp mời ngài ấy đến, chẳng phải là làm mất mặt Vương đại nhân sao?”
“Không mời trực tiếp ạ.” Ta hạ giọng: "Phụ thân cứ nghe lời Vương Tri phủ trước, dâng tấu sớ xin ba trăm vạn lượng sửa đê. Sau đó, người hãy nhờ Du bá bá, người bạn đồng khoa của người, viết một tấu sớ khác đàn hặc người, nói rằng người nóng lòng lập công nhưng tài năng có hạn, mắt cao hơn đầu, khó lòng đảm đương trọng trách.”
Kết quả của việc này sẽ có hai khả năng. Một là, triều đình bác bỏ thỉnh cầu của phụ thân. Nhưng không sao, Vương đại nhân sẽ tìm cách khác, chúng ta không cần bận tâm.
Cho dù sau này việc thành, triều đình cũng sẽ cử giám công tới, dù sao số tiền lớn như vậy, với tác phong của Thánh Thượng, ngài sẽ không hoàn toàn buông lỏng quyền giám sát.
Một ngày tốt lành
Hai là, triều đình đồng ý, nhưng không yên tâm về năng lực của phụ thân, nên sẽ cử người đến giám sát thi công.
Bất kể kết quả nào, cũng đều là điều chúng ta mong muốn.
Phụ thân vỗ tay cười lớn: "Hay, hay lắm!”
“Ta sẽ viết tấu sớ ngay, rồi viết thêm một phong thư cho Du bá bá của con.”
Ngày hôm sau, tấu sớ và thư tín đều được gửi đi. Một tháng sau, triều đình quả nhiên bác bỏ tấu sớ của phụ thân.
Vương đại nhân gọi phụ thân đến phủ doãn mắng một trận, nhưng nửa tháng sau, việc này lại thành, triều đình phê chuẩn hai trăm sáu mươi vạn lượng, hạ lệnh cho huyện Lam Hồ tu sửa đê điều.
Đúng như dự liệu, triều đình đã cử giám công đến.
Nhưng vị giám công này lại nằm ngoài dự đoán của chúng ta.
[4]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-3.html.]
Giám công đến là ai, không một ai hay biết.
Người đó thậm chí còn không đi cùng đoàn xe áp giải ngân lượng.
Phụ thân lại bị Vương đại nhân gọi đến nha môn Tri phủ khiển trách, nhưng khi trở về, người lại vô cùng vui vẻ.
“Vương đại nhân tức tối lắm, nhưng chẳng làm gì được.”
Vào ngày Tết Đoan Ngọ, đợt ngân lượng đầu tiên do triều đình cấp phát đã về đến huyện Lam Hồ, nhưng tin tức về vị giám công vẫn biệt tăm.
Bên ngoài có lời đồn rằng giám công căn bản không hề đến.
Thế là Vương Tri phủ lại bắt đầu rục rịch.
Hắn ngày nào cũng gọi phụ thân đến “chỉ đạo công việc”, nào là mua sắm vật liệu ra sao, đến nhà ai mua, dùng đội thi công nào, hắn đều chỉ định rõ ràng.
“Những thương gia và đội thi công đó, hẳn đều là người của Vương Nghiêu.”
Ngày khởi công, ta theo phụ thân ra bờ đê, không ngờ lại gặp Hàn Châu.
Ta lười chẳng buồn để ý đến hắn, nhưng hắn lại tự tìm đến, đắc ý đứng cạnh ta.
“Xem ra, việc đầu tiên ngươi muốn làm, chính là ngăn chặn trận lụt năm năm sau?”
Ta liếc hắn một cái: "Ngươi đã nhớ ra đề thi Hội năm sau chưa? Mà thôi, với tài văn chương hiện tại của ngươi, dẫu biết trước đề thi e rằng cũng chẳng đỗ nổi đâu nhỉ.”
Hàn Châu cười lạnh: "Kẻ như ngươi, dù có sống lại thêm một đời, cũng sẽ bị chính sự kiêu ngạo của mình hại chết. Một nữ nhân, dù bụng đầy kinh luân thì đã sao, cuối cùng thứ dùng được, chẳng qua cũng chỉ là cái bụng đó mà thôi.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi cười nói tiếp: “Quên chưa nói cho ngươi biết, ta sắp cưới Vương tiểu thư rồi, nàng ấy dịu dàng hơn ngươi gấp trăm lần.”
Ta khẽ gật đầu: "Vậy thì bát cơm mềm này, ngươi phải bưng cho thật chắc đấy.”
Kiếp trước, tuy phụ thân ta đã mất, nhưng Hàn Châu vẫn lợi dụng được không ít các mối quan hệ mà phụ thân ta để lại lúc sinh thời.