Nhưng ngày hôm sau Ninh Vương vào cung, cách một ngày, Tấn Vương đã tự vẫn trong Tông Nhân Phủ.
Cái c.h.ế.t của Tấn Vương không liên quan đến Ninh Vương, là do Thánh Thượng cho người làm.
Thánh Thượng vẫn còn đang độ tráng niên, ngài cần những người con biết nghe lời. Sau nhiều tầng sàng lọc, ngài giữ lại một người là đủ rồi.
Trong bữa cơm tất niên năm đó, Thục phi ở hậu cung nhảy xuống hồ Cẩm tự vẫn.
Lúc vớt lên, người đã đông cứng thành băng.
Ninh Vương không khóc, chỉ ngồi lặng lẽ ở nhà ta một ngày.
Tháng ba, sau khi Thánh Thượng làm lễ cầu phúc tế trời, liền lập Ninh Vương làm Thái tử, phụ thân được thăng vào Nội các.
Ngày thứ tư sau khi phụ thân vào Nội các, Thánh Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn cho ta và Ninh Vương.
Khâm Thiên Giám chọn ngày mười tám tháng năm là ngày lành tháng tốt.
Ngày thành hôn, phụ thân vốn luôn nghiêm nghị lại khóc. Người nói:
“Nhi nữ bảo bối, tất cả những gì đã trải qua trước đây, dù ngọt ngào hay cay đắng, đều là sự tích lũy và kinh nghiệm của cuộc đời, đều là những bậc đá để bước tới thành công và hạnh phúc.”
“Chúng ta phải nhìn về phía trước, chứ không phải chìm đắm trong những thất bại của quá khứ.”
“Nghiêm túc đối diện với hiện tại, cho dù sau này có thất bại, cũng sẽ không oán hận hối tiếc.”
“Nữ nhi xin ghi nhớ.”
Ta lạy tạ phụ thân, gả vào phủ Ninh Vương. Khoảnh khắc khăn trùm đầu được vén lên, ta đã nhìn thấy đôi mắt trong sáng của Ninh Vương.
Chàng ôm lấy ta, rưng rưng nước mắt.
“Ngày đó nàng nói nàng đã sống lại một kiếp, ta vẫn luôn nghĩ, kiếp này của nàng nhất định là vì ta mà đến.”
Ta lườm chàng một cái nhưng vẻ mặt chàng lại nghiêm túc.
Một ngày tốt lành
Chàng nói, nếu không phải ta trọng sinh thì chàng đã sớm c.h.ế.t rồi, cho nên, ta là đến để độ cho chàng.
Ta không rõ, nhưng lại rất vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-24.html.]
Sống lại một lần nữa, gặp được chàng.
Phiên Ngoại
Ta từ nhỏ đã không được mẫu phi yêu thích. Bà nói vì sinh ra ta mà trên bụng mọc đầy những vết rạn khiến Thánh Thượng chán ghét.
Bà hận ta, ngoại tổ phụ hận ta, cữu cữu cũng hận ta.
Ta thường nghĩ sống trên đời thật vô vị, cõi nhân gian này quả thực nhàm chán.
Cho đến ngày đó, phụ hoàng bí mật gọi ta đến nói chuyện, bảo ta đến huyện Lam Hồ làm giám công.
Ta thật ra biết mục đích của phụ hoàng. Bốn người con trai, không một ai thật lòng với ông, ông muốn thử năng lực của ta.
Ta không muốn đi lắm, nhưng cũng không có lý do gì để từ chối ông, thế là liền đi.
Ta không thể đường đường chính chính mà đi, thế là ta điều tra về Huyện lệnh Lam Hồ, biết ông có người bạn thân họ Du, có một nữ nhi tên là Du Song Song.
Ngày đó ở bên bờ sông Thanh Lan, ta lần đầu tiên nhìn thấy Đậu Yến. Nàng đội mũ sa, chắp tay sau lưng đứng giữa đám đông, ta gần như chỉ thoáng nhìn đã nhận ra nàng.
Nàng đối nhân xử thế đúng mực phóng khoáng, đối với ta cũng cực kỳ tốt, nhưng ta không ngờ, nàng lại bảo ta ngủ chung phòng với nàng.
Ta căn bản không ngủ được, cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở của nàng.
Nàng vậy mà còn mặc áo yếm quạt mát cho ta. Ta vô cùng bất an, nếu nhìn thêm một cái, sợ rằng sau này chuyện ta giả gái bị bại lộ, sẽ hủy hoại nàng.
Ta vội vàng trốn đi, không dám quay lại nữa.
Cách hai ngày, nàng lại muốn đến Thái Bình, nói là nghe mấy người thư sinh nói chuyện, bảo Triệu Minh là kẻ cặn bã, sẽ hủy hoại một nữ tử tên là Mạnh Tịnh Thù.
Nàng chỉ là nghe đồn thôi mà vậy mà lại đi thật.
Ban đầu ta không thể hiểu nổi, nhưng sau khi đến đó, lại phát hiện nàng nói đúng, tên Triệu Minh đó quả thực là cặn bã.
Ngày đó nàng nói đánh gãy chân Triệu Minh, sau khi chúng ta tập kích bị người ta truy đuổi phải trốn sau đống củi, nàng áp sát vào tim ta, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng còn muốn xoa chân cho ta, ta đâu phải tê chân, chỉ là cơ thể… cơ thể không tiện mà thôi.