Ông nói, lúc Ninh Vương tuần tra ngoài biên ải đã gặp phải người Bắc Mãng, hai bên giao chiến, Ninh Vương cả người lẫn ngựa đều rơi xuống vách núi.
Toàn thân ta lạnh ngắt: "Đã đi tìm chưa?”
“Rất nhiều người đang tìm.” Vu công công hạ giọng: "Thời gian này, người ở kinh thành hoạt động nên cẩn thận một chút.”
Ta hiểu ý của Vu công công.
Ninh Vương và Tấn Vương là huynh đệ, chỉ cần Ninh Vương chết, Thánh Thượng nhất định sẽ thả Tấn Vương ra để kìm chế Tề Vương.
Nếu Tấn Vương lại đắc thế, cha con ta sẽ gặp nguy hiểm.
Đêm đó ta gặp ác mộng, mơ thấy Ninh Vương toàn thân đầy máu, tuyệt vọng nhìn ta.
Chàng nói: “Ta từ nhỏ đã bị mẫu phi ghét bỏ, ngoại tổ phụ và cữu cữu cũng không thích ta, bây giờ nàng cũng không thích ta, cõi đời này đối với ta mà nói, chẳng còn gì lưu luyến nữa.”
Ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.
Triều chính hỗn loạn, sóng ngầm cuộn trào, phụ thân cũng càng thêm bận rộn.
Tháng tám, Tấn Vương được thả ra khỏi Tông Nhân Phủ. Hắn thu liễm hơn rất nhiều, hành sự kín đáo, tiến lui có chừng mực.
Sau đó, ta lại gặp Hàn Châu.
Hắn đắc ý vênh váo đến trước mặt ta: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đậu Yến, chưa đến cuối cùng, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
“Ngươi bây giờ quỳ xuống cầu xin ta, ta niệm tình xưa nghĩa cũ, còn có thể nạp ngươi làm thiếp, bảo toàn tính mạng cho cha con ngươi.”
“Phải đó, chưa đến cuối cùng ai biết ai sẽ thắng?” Ta phất tay áo, không thèm để ý đến hắn nữa.
Tháng mười, phụ thân bị đàn hặc.
Tháng mười một bị giáng chức làm Huyện lệnh huyện Giao Hà ở Lĩnh Nam.
Nhưng nhờ có Trần Các lão bảo lãnh, phụ thân chỉ bị giáng xuống lục phẩm, giữ chức Lại khoa Cấp sự trung.
Ninh Vương không có tin tức gì, Tấn Vương bắt đầu không kìm nén được nữa.
Lần này hắn đã khác ba năm trước, ta mơ hồ có dự cảm không lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-22.html.]
Đầu tháng mười hai, khắp kinh thành đều tuyên truyền về vị Tri Ân đại sư ở chùa Pháp Hoa, nói rằng vào ngày lễ Lạp Bát (mồng 8 tháng Chạp) ngài sẽ mở đàn giảng pháp.
Dự cảm của ta càng thêm mãnh liệt, bèn tìm phụ thân, trình bày chi tiết nỗi bất an của mình.
Vào ngày lễ Lạp Bát, nữ quyến quan lại trong kinh thành dưới sự tuyên truyền và cổ động rầm rộ, lũ lượt kéo đến chùa Pháp Hoa.
Không chỉ vậy, ngoại ô còn tổ chức các trò tạp kỹ, những người không đến chùa Pháp Hoa thì đi xem tạp kỹ.
Triều đình nghỉ lễ, ta và phụ thân ở nhà đóng chặt cửa, không dám tự tiện ra khỏi thành.
Bắt đầu từ giờ Thân (3-5 giờ chiều) trời đổ tuyết, tuyết rơi trắng trời chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủi đã phủ lên kinh thành một lớp màn trắng xóa.
Không biết từ đâu vọng lại tiếng trống trận, ta và phụ thân ra sân lắng nghe.
Giờ Thân hai khắc, cổng thành đóng lại.
Vu công công vội vã đến nhà ta, ông thở hổn hển nói: “Tấn Vương tạo phản rồi.”
“Hắn bắt giữ tất cả nữ quyến quan lại đến chùa Pháp Hoa cầu phúc? Dân chúng xem tạp kỹ cũng bị khống chế rồi hả?” Ta hỏi.
Vu công công gật đầu: "May mà người không đi. Tấn Vương bắt những người đó làm con tin, lần này, thế lực của hắn không nhỏ đâu.”
Tấn Vương muốn bức vua thoái vị, soán ngôi.
[20]
Hầu như tất cả gia quyến của quan viên và huân quý đều bị khống chế.
Có những người đó làm con tin, cả kinh thành chẳng khác nào bị Tấn Vương nắm trong lòng bàn tay.
Giờ Dậu (5-7 giờ tối), trời dần tối, tuyết tích đã dày gần nửa thước. Ta khoanh tay đứng ở đầu hẻm lắng nghe tiếng giao tranh vọng lại từ phía hoàng cung.
Nửa đêm, Hàn Châu đến tìm ta.
Một ngày tốt lành
Ta và phụ thân đều không hoảng sợ, bởi vì ta biết Hàn Châu sẽ không lấy mạng ta, ít nhất là bây giờ chưa.
Hắn muốn ta phải nhìn thấy hắn một bước lên mây, nhìn thấy hắn leo lên đỉnh cao quyền lực.
“Trà mới chưa có, Hàn đại nhân uống tạm vậy.” Ta pha trà cho hắn, lại tự tay làm cho hắn một đĩa bánh hoa quế.