Ta chắp tay đứng giữa sân, đợi chừng một khắc, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó, cả hậu nha trở nên hỗn loạn.
Vương Nghiêu chạy đến, cho người trói ta lại.
“Nữ tử nhà ngươi to gan lớn mật, dám hạ độc Vương gia!” Hắn quát mắng.
Ta nói với hắn, hộp thức ăn này là do Mã sư gia đưa cho ta.
Hắn cho người đi bắt Mã sư gia đến. Mã sư gia đương nhiên không thừa nhận đã đưa hộp thức ăn cho ta.
Hắn biện giải: “Hôm nay tại hạ suốt ngày ở trong nha môn làm việc, chưa từng đến Hạnh Hoa Lâu.”
“Ngươi còn gì để nói nữa không?” Vương Nghiêu lạnh lùng nói: "Ngươi là nhi nữ của Đậu Thanh Hà, hắn trộm cắp ngân lượng kho bạc, ngươi có tật giật mình, cho nên mới mưu hại giám công.”
Ta khẽ khóc nấc lên: "Đại nhân, trong bánh ngọt hạ loại độc gì? Là ai đã trúng độc? Tại sao lại chắc chắn là do tiểu nữ ra tay?”
Vương Nghiêu sững người một lát.
“Phải đó, bản vương trúng độc gì?” Cách một cánh cửa, giọng nói của Ninh Vương từ bên trong vọng ra. Ta nhíu mày, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
“Vương gia, ngài không sao chứ?” Vương Nghiêu hoàn hồn, mặt đầy vẻ mừng rỡ: "Ngài không sao là tốt rồi, hạ quan vừa rồi thấy ngài ngất đi, thực sự vô cùng hoảng sợ.”
“Phải, bản vương ăn xong bánh ngọt rồi chợp mắt nghỉ ngơi một lát, tại sao Vương đại nhân lại cho rằng bản vương đã trúng độc?” Ninh Vương lại một lần nữa truy hỏi.
Sắc m.á.u trên mặt Vương Nghiêu lập tức biến mất, trán rịn ra những giọt mồ hôi li ti.
“Bánh ngọt Đậu tiểu thư mang đến rất ngon, mời Vương đại nhân và Mã sư gia cùng nếm thử.”
Thị vệ tiến lên, bóp miệng Vương Nghiêu và Mã sư gia, nhét bánh ngọt vào cho họ.
Vương Nghiêu sợ đến mức quỳ sụp xuống đất cầu xin tha mạng, Mã sư gia thì sợ đến mức són cả ra quần, kêu trời kêu đất xin tha mạng.
“Xem ra, trong bánh ngọt của Đậu tiểu thư có độc hay không, hai vị còn rõ hơn cả nàng ấy.” Ninh Vương hừ lạnh một tiếng: "Bánh ngọt này quả thực không tệ, mời Vương đại nhân và Mã sư gia ăn thêm chút nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-15.html.]
Mã sư gia bị lôi đi, quay đầu nhìn ta, mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Bánh ngọt ta đã đổi rồi, bên trong còn đặt một tờ giấy nhắn, kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Ninh Vương nghe.
Ngài ấy có nghe theo hay không ta không biết, nhưng ta đã bị dồn vào chân tường, chỉ có thể nhắm mắt làm liều mà thôi.
Một ngày tốt lành
May mắn thay, Ninh Vương đã đọc được giấy nhắn và phối hợp với ta.
Ninh Vương cho người mua hai thùng bánh gạo, mời Vương đại nhân và Mã sư gia ăn. Ăn không nổi thì dùng gậy dài mà nhét vào, hai người trợn trắng mắt ngất đi mấy lần.
Ngay trong đêm đó, Mã sư gia đã khai nhận tất cả.
[14]
Mã sư gia thừa nhận là do Vương Nghiêu sai khiến hắn.
Kể cả việc đánh tráo ngân lượng kho bạc cũng là do hắn nội ứng ngoại hợp, nhưng bạc giấu ở đâu thì hắn không biết.
Vương Nghiêu có khai hay không, không có tin tức nào truyền ra ngoài. Nhưng nếu ta là Ninh Vương, ta cũng sẽ không để lộ tin tức, dù sao, Vương Nghiêu và Mã sư gia không giống nhau.
Hiện tại, Vương Nghiêu là một con mồi lớn, chỉ xem Ninh Vương có muốn câu cá hay không, và muốn câu con cá lớn đến mức nào.
Ta trước sau vẫn chưa gặp được Ninh Vương, không biết ngài cao thấp béo gầy ra sao, càng không nhận được lời bày tỏ thái độ nào từ ngài.
Ta chỉ có thể lặng lẽ ở nhà chờ đợi, đợi chuyện này lắng xuống.
Mồng một tháng chín, vụ án mất cắp ngân lượng kho bạc huyện Lam Hồ được chuyển lên Đô sát viện. Người của Ninh Vương đến huyện nha tìm ta, hỏi ta có muốn cùng đi lên kinh thành hay không.
Ta để lại thư cho Du Song Song rồi theo đoàn của Ninh Vương lên kinh.
Nàng nói nàng sẽ chịu trách nhiệm tìm ngân lượng, nhưng ta vẫn chưa có tin tức gì của nàng.
Có điều, bây giờ ngân lượng ở đâu không còn quan trọng nữa, việc cấp bách là phải minh oan cho phụ thân.