“Được, ta đi xem thử.”
Ta biết Mã sư gia muốn làm gì. Hắn muốn lợi dụng ta để thăm dò xem người ở trong Thanh Viên có thật sự là giám công hay không.
Hiện tại, không ai thích hợp để đi thăm dò hơn ta.
Nhưng ta vẫn phải đi, phụ thân ở trong lao tù thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm.
Thế nhưng, khi ta vừa đến ngoài Thanh Viên, trong thành lại truyền đến một tin tức kinh thiên động địa: giám công của triều đình đã tới và đã vào ở trong phủ nha rồi.
“Đã tới rồi sao?” Mã sư gia còn kích động hơn cả ta, lập tức gọi kiệu quay đầu về thành.
Sau khi vào thành, cả thành đều đang bàn tán, vị giám công đến lần này lai lịch không hề nhỏ.
“Là Ninh Vương?” Giọng Mã sư gia bắt đầu run rẩy, trước mặt ta còn xác nhận lại với một tên sai dịch: "Ngươi chắc chắn không nghe nhầm chứ?”
Tên sai dịch lắc đầu: "Nghi trượng bày ra là của Vương gia, không thể sai được.”
Nghe nói là Ninh Vương, ta có một thoáng m.ô.n.g lung.
Đương kim thánh thượng có bốn vị hoàng tử. Thái tử bốn năm trước mưu nghịch nên bị giam lỏng trong Tông Nhân Phủ.
Hiện tại trong triều, Tấn Vương và Tề Vương thế lực ngang nhau, tranh đấu công khai lẫn ngấm ngầm.
Một ngày tốt lành
Hai vị Vương gia này tranh đấu suốt mười một năm, quan viên trong triều cũng ngấm ngầm chia bè kết phái.
Kiếp trước, Hàn Châu là phe cánh của Tấn Vương, bởi vì Tấn Vương không chỉ có thế lực mẫu tộc hùng mạnh, mà thực lực nhà mẹ đẻ của Tấn Vương phi cũng không thể xem thường.
So sánh ra, Tề Vương có phần yếu thế hơn, nhưng Tề Vương lại là con của phi tần được Thánh Thượng sủng ái nhất.
Lời nói bên gối của mẫu phi hắn có sức nặng hơn cả ngàn vạn quân mã nơi triều đường.
Sau mười một năm đầy biến động khôn lường, mẫu phi của Tề Vương đột ngột bệnh mất, Tề Vương mất đi chỗ dựa, cục diện thắng bại nhanh chóng được phân định.
Năm Thiên Hòa thứ mười tám, Thánh Thượng băng hà, truyền ngôi cho Tấn Vương, Tề Vương treo cổ tự vẫn.
Đối với những đại sự trong triều, phần lớn ta đều biết, duy chỉ có Ninh Vương là ta lại cảm thấy xa lạ.
Kiếp trước, ngài ấy qua đời rất sớm.
Cụ thể là năm nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-14.html.]
Là năm Thiên Hòa thứ ba khi phụ thân nhậm chức Huyện lệnh Lam Hồ?
Là năm Thiên Hòa thứ năm khi Thái hậu băng hà?
Hay là năm Thiên Hòa thứ bảy khi ta quen biết Hàn Châu?
Rốt cuộc là năm nào?
Chuyện kiếp trước lướt qua trong đầu ta, ta chợt nhớ ra một việc.
Phụ thân qua đời đột ngột vào tháng hai năm Thiên Hòa thứ tám.
Sau khi phủ nha báo lên trên, tiền tuất của triều đình phải mất ba tháng sau mới đến tay ta.
Đúng rồi! Là bởi vì Ninh Vương ra ngoài tuần du bị hành thích, c.h.ế.t trên đường đi.
Quan viên cả triều đình đều bận rộn vì chuyện này, cho nên không ai rảnh hơi đi quản cái c.h.ế.t của một Huyện lệnh quèn.
Nhưng kiếp trước, Ninh Vương không hề đến huyện Lam Hồ làm giám công. Kiếp này, liệu ngài ấy có c.h.ế.t hay không?
Ta chưa gặp được Ninh Vương, nhưng thủ đoạn của ngài lại như sấm rền gió cuốn.
Ba ngày sau, Mã sư gia đến tìm ta: "Tiểu thư, người vẫn nên đi cầu kiến Ninh Vương đi thôi. Lão gia nhà chúng ta là vô tội, không thể tiếp tục bị giam trong ngục được nữa.”
Hắn đưa cho ta một hộp thức ăn: "Nghe nói Ninh Vương thích ăn đồ ngọt, đây là bánh ngọt tại hạ mua ở Hạnh Hoa Lâu, người cầm theo nói là tự tay mình làm.”
“Món quà này không nặng cũng không nhẹ, người mang đi là thích hợp nhất.”
Ta liếc nhìn hộp thức ăn rồi nói với Mã sư gia: “Ta thấy sợ, ngài đi cùng ta nhé.”
Sắc mặt Mã sư gia cứng đờ.
[13]
Mã sư gia đồng ý đi cùng ta, nhưng lúc chuẩn bị ra cửa thì nha môn lại có việc gấp hắn không thể không đi xử lý.
Ta xách hộp thức ăn một mình đến phủ nha.
Đưa hộp thức ăn cho thị vệ của Ninh Vương, nhờ hắn chuyển giúp: "Thần nữ Đậu Yến, cầu kiến Vương gia.”
Thị vệ nhận lấy hộp thức ăn rồi đi vào trong phòng.