“Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, kiếp trước biểu huynh chính là nhờ bán bức thư người gửi cho Trần Các lão mà phát tài.”
Phụ thân trong lòng còn sợ hãi nói: "May mà con dặn ta trong thư đừng nhắc đến chuyện đê điều.”
Ta an ủi phụ thân, ít nhất thì cha con ta cũng không uổng công vô ích, lại còn giải đáp được khúc mắc của ta ở kiếp trước.
“Vậy thì vẫn làm theo cách của con đi ạ, tuy là tà môn ngoại đạo, nhưng lại hữu dụng.”
Phụ thân không lay chuyển được ta, mà lúc này cũng chẳng có cách nào tốt hơn.
Cuối tháng sáu, trong lúc nạo vét bùn ở sông Thanh Lan, người ta đã vớt được một tấm bia đá dưới lòng sông.
Trên bia khắc một hàng cổ văn: “Đái Lệ Hà Sơn, Vạn Thế Vô Cương.” (Ý nói giang sơn vững bền, muôn đời không giới hạn)
Tấm bia này vừa xuất hiện, cả phủ Tế Đông đều sôi sục. Tế Đông Bố chính sứ và Vương Nghiêu vốn không muốn làm rùm beng, nhưng tin tức lan truyền quá nhanh không thể ém nhẹm được nữa, đành phải cho người mang bia đá lên kinh thành, làm lễ vật mừng thọ Thánh Thượng.
Thánh Thượng cả mừng, hạ lệnh đại xá thiên hạ.
Sau chuyện này, thư từ qua lại giữa Vương Nghiêu và kinh thành càng thêm thường xuyên.
Vài ngày sau, phụ thân ra bờ sông kiểm tra, số gỗ mục và đá vụn vận chuyển đến trước đó đều đã bị thay thế.
“Số vật liệu đá bây giờ tuy vẫn còn lẫn lộn tốt xấu, nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi.”
Vương Nghiêu sợ rồi.
Bây giờ sông Thanh Lan lại vớt được bia đá mang điềm lành, Thánh Thượng lại càng thêm chú ý đến chuyện đê điều.
Nếu sau này con đê xảy ra chuyện, hắn dù có c.h.ế.t thành xương trắng, Thánh Thượng cũng sẽ không tha cho con cháu hậu duệ của hắn.
Tiền có thể ăn trộm ăn tham, nhưng không thể chuốc lấy vận rủi từ triều đình.
Phụ thân thở phào nhẹ nhõm, tối đó vui vẻ mở một vò rượu.
Giữa tháng bảy, Du Song Song và Du Lộc lại đến. Phụ thân hỏi có phải họ đã về nhà không, Du Lộc cười đáp: “Vâng ạ, là sinh thần của cữu cữu con, chúng con về chúc thọ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-11.html.]
“Hai con về sao không nói với ta một tiếng, để ta chuẩn bị chút quà.” Phụ thân nói.
“Ít bữa nữa về mang theo cũng vậy mà.” Du Lộc cười nói: "Thúc phụ, con nghe nói ở sông Thanh Lan vớt được bia đá ạ?”
Phụ thân gật đầu, đứng dậy đóng cửa lại, thấp giọng nói với hắn: “Thúc phụ cũng không giấu gì con, bia đá đó là chủ ý của Đậu Yến.”
Du Lộc và Du Song Song kinh ngạc nhìn ta.
“Thúc phụ, người cố ý làm vậy để chúc thọ Thánh Thượng sao? Nhưng công lao đâu có thuộc về người.”
“Công lao không quan trọng." Phụ thân xua tay, cười mãn nguyện: "Con đê có thể xây dựng tốt, bá tánh không gặp nạn, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Trong phòng nhất thời im lặng, Du Song Song và Du Lộc nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía cha con ta.
Du Song Song nói: “Thúc phụ lòng mang thiên hạ, quả là một vị quan tốt.”
Phụ thân lại đột nhiên nhướng mày: "Chẳng lẽ Song Song cho rằng, thúc phụ cũng tham ô số tiền đó?”
“Nhìn thấy đống gỗ mục đó, thúc phụ lại không quản, con quả thực từng có suy nghĩ như vậy.” Du Song Song rất thẳng thắn, nói xong thì nâng chén trà kính phụ thân ta: "Là con đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”
Phụ thân càng thêm vui vẻ.
“Việc có việc nên làm, có việc không nên làm. Là quan phụ mẫu của một huyện, ta tuy tầm thường vô năng, chẳng có công trạng gì, nhưng cũng quyết không thể làm hại bá tánh, đi ngược lại luân thường đạo lý.”
Ta để phụ thân đi nghỉ ngơi.
Một ngày tốt lành
“Ừ, ta đi ngủ một lát, các con là người trẻ cứ nói chuyện đi.” Ta dìu phụ thân đã say về phòng, lúc quay lại thì Du Lộc đã rời đi.
Du Song Song hỏi ta: “Gần đây mọi việc ổn cả chứ?”
“Rất tốt, mọi chuyện đều thuận lợi.” Ta đáp.
Quả thực mọi việc đều rất thuận lợi, ngoại trừ Hàn Châu.
Sau khi thành thân, hắn lại đến tìm ta một lần nữa, nhắc lại chuyện cũ.