Hoắc Thanh Sơn kêu đau một tiếng, miệng lưỡi cô nhóc này vẫn sắc nhọn như vậy. Anh nhận ra ôm cô như vậy dù có tắm bao lần nước lạnh cũng vô dụng, cho nên... Không bằng làm chút gì đó.
Chỉ là động phòng thì nên làm gì, thật sự không rõ, anh đúng là... Không biết, nhưng anh sẽ không thừa nhận. Lần đầu tiên anh hôn cô là theo bản năng của mình, sau này giở trò bịp bợm cũng là do cô dạy.
Bây giờ... Có phải nên chờ cô tới dạy không nhỉ? Xem ra... Anh rủ mắt xuống nhìn cô trốn trong n.g.ự.c mình cười tới run người, có lẽ cô cũng sẽ không biết đâu.
Lâm Doanh Doanh dán vào trong n.g.ự.c anh, hưởng thụ cảm giác sảng khoái mát lạnh của anh mang lại, cảm thấy như đang ôm một cái lò hạ nhiệt hình người, đúng là mát mẻ biết bao nhiêu.
Cô thoải mái là sẽ không muốn động nữa.
Bởi vì cô đột nhiên dán chặt anh nên cô nhận ra nơi nào đó giống như một vật sống đang dần biến lớn hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh: "!" Hu hu hu, kiến thức trong tiểu thuyết cũng có đất dụng võ, cung cấp thêm kim chỉ nam cho cô lúc động phòng. Cô nhớ lại một chút, cái gì mà một đêm bảy lần, cái gì mà người nữ sẽ thấy giống như bị xe tải đè qua, cái gì mà toàn thân xanh tím, cái gì mà...
Cô bị dọa tới run rẩy cả người, cái này là động phòng hay là chịu ngược đãi đây?
Không phải đấy là chuyện rất vui vẻ hay sao? Nếu thảm hại như vậy, vì sao nữ chính còn... Không đúng, trong sách đều là nam chính cần cù chăm chỉ, nữ chính thẹn thùng hầu hạ, không chịu nổi thì gào lên cầu xin tha thứ.
Cô vừa suy nghĩ vừa vô thức mài răng trên lồng n.g.ự.c của Hoắc Thanh Sơn, rốt cuộc muốn động phòng thế nào đây? Tên tay mơ như anh chắc chắn không hiểu, vậy dĩ nhiên cần kiến thức phong phú của cô giải thích mới có thể nắm giữ quyền chủ động hay sao?
Cô hắng giọng một cái, cảm thấy cuống họng mình hơi khô, không biết là vì phát hỏa hay là vì ăn nhiều anh đào.
Cô giật nhẹ, tay nhỏ lập tức tìm kiếm xuống phía dưới.
Hoắc Thanh Sơn: "!" Anh bất chợt ấn tay nhỏ đang muốn hành động của cô: "Em... Muốn làm gì?"
Lâm Doanh Doanh ra vẻ là một người có kinh nghiệm phong phú, trải nghiệm nhiều, tằng hắng một tiếng, ép buộc chính mình phải bình tĩnh lại, chỉ đạo tay mơ Hoắc: "Cái này... À là động phòng, anh không thể hả?"
Hoắc Thanh Sơn: "... " Anh có thể chứ, em mới không thể đấy. "Anh hai mươi ba rồi." Anh quyết định giãy giụa một chút, dù sao mình cũng lớn hơn cô bốn tuổi còn gì, dù sao cuộc sống cũng trải qua nhiều hơn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-80.html.]
Lâm Doanh Doanh: "Nhưng mà.... Cái này thì, nó không phụ thuộc vào thời gian anh nhiều thì sẽ biết, nó..."
"Tới thế nào?" Tiếng nói của Hoắc Thanh Sơn khàn khàn, hơi trầm xuống, còn chút ghen ghét nhỏ xíu. Loại chuyện này mà một cô nhóc như cô còn phong phú kinh nghiệm hơn cả anh!
Lâm Doanh Doanh: "Anh phải xem sách mà học tập thêm! Trăm lần đừng nghĩ là chuyện đương nhiên, nghĩ đương nhiên thì anh sẽ bị chê cười đó."
Dù sao ở trong truyện hài mà cô xem có một con mọt sách ba mươi mấy tuổi, chuyện động phòng không biết làm thế nào, vào sai chỗ hoặc là chỉ cần ở chung là sẽ sinh đứa nhỏ.
Khụ khụ khụ, cô cảm thấy Hoắc Thanh Sơn... được rồi, anh có năng lực tự học tương đối mạnh nên chắc không cần hỏi nhiều vẫn tự thông. Dù sao yêu đương và ăn cơm giống như nhau, đều là bản năng của con người, chờ anh có nhu cầu rồi thì anh sẽ biết động thế nào mới có thể thoải mái.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, kết quả cuống họng không nuốt xuống được mà còn bị nghẹn lại khiến bản thân khó chịu không thôi. Cô lấy ra tư thế chị cả mà tới: "Cái này ấy... Hoắc Thanh Sơn, anh biết đó, anh phải như này..."
Cô dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình cù dưới nách anh.
Hoắc Thanh Sơn: "Như thế? Em ngứa hả?" Bàn tay thô ráp của anh xoa lên, bao bọc phía sau lưng cô, giúp cô gãi ngứa.
Lâm Doanh Doanh ngứa tới không chịu được, bắt đầu đá chân lung tung, cười tới muốn đau sốc hông.
Chẳng những cơ thể cô mềm mại mà nhiều nơi trên người rất mẫn cảm, người khác không thể chạm vào, chính cô cũng không dám đụng, đụng một chút là ngứa tới cười điên cuồng.
Cô cười như một đứa bé, lăn lộn trong n.g.ự.c anh, chân trắng nõn đá đá vào đùi của anh, thân thể cũng uốn éo tới lui.
Hoắc Thanh Sơn lại cảm thấy nơi nào đó càng cứng hơn, thật sự không thể đau khổ hơn.
Anh nghiêng người đè cô gái chỉ biết trêu chọc dẫn lửa mà không chút muốn hành động, mặc dù vóc người cô không coi là nhỏ nhưng thon thả mảnh mai, anh lại cao lớn nên so ra càng thấy rõ là cô rất thon thả.
Hai cánh tay chống hai bên cơ thể của cô, trái tim nhảy điên cuồng như muốn văng ra, bịch bịch bịch, kéo theo nhịp tim của cô cũng rộn ràng.
Lâm Doanh Doanh căng thẳng, nuốt nuốt nước bọt, vì để bầu không khí được thoải mái hơn cô đã nói một câu: "Hoắc Thanh Sơn, anh nhìn xem hai trái tim chúng ta thật là ăn nhịp với nhau.”