"Ôi..." Cô lè lưỡi, quạt thật mạnh, rượu này cay quá. Chờ vị cay tan dần, vị ấm áp choáng váng vui sướng trái lại rất thoải mái.
Chẳng lẽ tửu lượng của mình còn không bằng một bà cụ như mẹ Hoắc sao? Lâm đại tiểu thư vì thắng bại mà cũng bốc đồng.
Thế là sau ba ly, chờ khi Hoắc Thanh Sơn đi vào thì thấy cô vợ của anh đang nằm lệch trên nệm ngủ say, bên trong ly rượu vẫn còn nửa ly, cũng không biết uống bao nhiêu mà say thành như vầy.
Gò má cô ửng đỏ, xinh đẹp như hoa hồng, lông mi dài như bàn chải nhỏ khéo léo bao trùm dưới đáy mắt cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lần đầu tiên, anh dùng dáng vẻ nghiêm túc như vậy mà thưởng thức gương mặt của cô, trán của cô vừa vặn không rộng cũng không hẹp, cái mũi nhìn rất đẹp, tinh xảo thanh tú lại còn rất đáng yêu, nhân trung rõ ràng, cánh môi ướt át hồng nhuận nhiễm vài giọt rượu, hơi cong lên, dáng vẻ trời sinh khiến người ta muốn hôn lên.
Nhớ tới cảm giác đã từng hôn, Hoắc Thanh Sơn lập tức thấy miệng đắng lưỡi khô, anh nhắm mắt lại ổn định tinh thần, kéo chăn muốn đắp kín bụng cho cô.
Lúc này, Lâm Doanh Doanh ưm một tiếng, trở mình, váy bị cọ kéo lên, chân dài trắng nõn kẹp c.h.ặ.t t.a.y và cái chăn của Hoắc Thanh Sơn, thậm chí cô còn vô thức cọ cọ vào chăn, kẹp càng chặt càng thấy thoải mái.
Làn da của cô trắng như ngọc, tay của anh lại hơi thô ráp, kiểu so sánh này lập tức đánh sâu vào thị giác của Hoắc Thanh Sơn tới mức ánh mắt anh trở nên nóng bỏng, không dám nhìn loạn, cũng không dám động đậy lung tung.
Anh đành phải rút tay từ từ ra, kéo thảm đắp lên trên người cho cô.
Cô chộp một cái bắt được tay anh, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Hoắc Thanh Sơn: "..."
Trước n.g.ự.c cô mềm mại, nở nang ép trên tay của anh, m.á.u huyết cả người anh như bị cô rút khô.
Anh chậm rãi, nhẹ nhàng rút tay mình ra một xíu, không cần dùng sức mà phải dùng định lực và tâm lực.
"Hu hu..." Lâm Doanh Doanh đang ngủ chợt nhíu mày lẩm bẩm, hình như trong lúc ngủ mơ màng bị người ta đoạt mất đồ chơi yêu thích.
Tay nhỏ của cô nắm lấy, bắt lung tung, trong miệng lại lầm bầm: "Diệp Chi Đình!"
Mặt mày Hoắc Thanh Sơn hơi trầm xuống, ánh mắt tịch mịch không hề chớp mà nhìn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-77.html.]
Trong mơ, Lâm đại tiểu thư đang thấy đồ chơi của mình bị tên khốn kiếp kia cướp đưa cho Diệp Mạn Mạn, nên cô tức giận tới mức đá một cước: "Khốn khiếp! Đồ chó chết!"
Hoắc Thanh Sơn không nhịn được mà cong khóe môi, cô thật đúng là... Anh hơi cúi người, hôn lên chóp mũi xinh đẹp của cô, chóp mũi còn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng và mùi rượu trên người cô, không nhịn được mà lại hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại ấy. Cánh môi của cô mềm mại, ngọt ngào, ăn thật ngon.
Lâm đại tiểu thư đang mơ thấy đánh bại kẻ thù, nhưng đột nhiên nếm được mùi vị sạch sẽ, sảng khoái, lập tức không khách khí mà mút vào. Cô ngủ mà vẫn rất nhiệt tình, tham lam hôn mút như đứa nhỏ ôm bánh kẹo mà ăn, cuối cùng cắn mút tới mức cả người Hoắc Thanh Sơn nóng hổi, dường như mất khống chế.
Anh nhìn nơi nào đó của mình trở nên lớn hơn, cả người cứng ngắc như muốn nứt ra...
Nhưng Lâm Doanh Doanh không muốn bỏ qua cho anh, trái lại bởi vì hôn tốt hơn nên dùng cả tay và chân quấn lên người của anh.
Hoắc Thanh Sơn cảm thấy mình đang tự tra tấn mình vậy, anh không chịu được, nhưng cô nhóc này lại dùng cả tay và chân ôm chặt anh, anh kéo cái tay của cô đang níu lấy quần áo của anh, nếu nắm không cho cô động loạn thì cô càng giãy giụa, thật sự là tùy hứng.
Anh tự giác không dùng sức lắm vì sẽ khiến cổ tay cô đỏ lên, anh lại không nỡ.
Bất tri bất giác anh cũng ngủ thiếp đi.
Lâm Doanh Doanh mơ một giấc mơ thật đẹp, đầu tiên là đạp cho Diệp Chi Đình một cái, sau đó chửi cho Diệp Mạn Mạn khóc một hồi, lại điên cuồng vui vẻ chúc mừng thì thấy Hoắc Thanh Sơn chạy tới chỗ cô. Cô lập tức kéo người lên giường, ôm ôm hôn hôn, đảo tới đảo lui một hồi, vô cùng đắc ý.
Đang lúc hai người tình nồng ý mật, cởi quần áo lẫn nhau, đột nhiên gương mặt đẹp trai của anh trầm xuống, bàn tay lớn mạnh mẽ xé váy của cô, một tay thì nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, một tay thì cầm một cây đao còn nhỏ máu!
Anh dùng ánh mắt hung tàn, táo bạo khóa chặt cô, giọng điệu càng lạnh lẽo: "Em muốn ngủ cùng tôi à?"
Cô bị dọa tới mức lắc đầu thành cái trống bỏi: "Không dám ngủ, không dám ngủ!"
Cô muốn chạy trốn nhưng lại bị bàn tay anh khóa càng chặt, thân thể của anh nóng bỏng, cứng rắn như muốn nghiền nát cô.
"Hu..." Cô khóc oa oa lên.
"Doanh Doanh!" Hoắc Thanh Sơn bị người trong n.g.ự.c co lại đánh thức, cảm thấy cả người cô hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt tràn đầy mồ hôi và cả nước mắt.
Anh vội vàng gọi cô, để cô tỉnh lại.
Lâm Doanh Doanh mở choàng mắt ra, cặp mắt kia tràn ngập sự khủng hoảng và chan chứa nước mắt.