Tạ Vân lập tức hoảng hồn la lên: "Em không chụp, em không chụp, đừng bắt hồn con nít đi!"
Cậu bé thích nghe chuyện xưa, nghe nhiều nhất chính là yêu ma quỷ quái trong phim rất kinh dị.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cậu, Lâm Doanh Doanh cười như nhánh hoa run rẩy, cô mềm mỏng ra lệnh cho cậu: "Đứng yên đó! Nếu không lập tức bắt em vào đấy!"
Tạ Vân bị dọa sợ tới sững sờ, đứng bất động như người gỗ.
Lâm Doanh Doanh: "Đứng vững nha, không được động, bây giờ hồn của em đang ở chỗ này của chị, sau này em nghe lời thì chị sẽ trả lại cho em, không nghe thì chị sẽ giam tạm ở đây."
Tạ Vân hoảng sợ mở to hai mắt ra nhìn, hu hu hu, còn tưởng thanh niên trí thức Lâm là một tiên nữ ai ngờ là một yêu quái, không phải tiên nữ... Hu hu hu, thật đáng sợ, anh Thanh Sơn thật đáng thương.
Lâm Doanh Doanh chụp xuống dáng vẻ cậu bé khóc tới ngoác to mồm ra, giữ lại tới lớn đưa cho cậu xem, không biết vui tới mức nào đâu.
Đợi tới khi cô buông tha Tạ Vân, đi tìm Hoắc Thanh Sơn và người nhà họ Hoắc tiếp tục chụp ảnh gia đình, Tạ Vân mới đau khổ, run rẩy há to miệng, cùng tay cùng chân xê dịch tới phòng bếp.
Hoắc Thanh Hồ lập tức đuổi theo cậu, nhấc chân đá m.ô.n.g cậu một cái, lành lạnh nói: "Em sợ cái gì, đừng nghe chị ấy hù dọa. Hồn của em vẫn trong người em đó thôi."
Tạ Vân: "Anh à, anh không hiểu đâu."
Hoắc Thanh Hồ: "Anh không hiểu?"
Tạ Vân: "Chị ấy là yêu quái."
Hoắc Thanh Hồ: "Anh còn là Tôn Ngộ Không này!”
Tạ Vân hơi đồng tình nhìn cậu ấy, ngay lập tức cảm thấy mình đáng thương, anh Thanh Hồ càng đáng thương hơn. Haiz, buổi tối hôm nay, cậu phải chuyển về nhà mình, ngủ chung với cha và mẹ, không ở lại chung hoạn nạn với anh Thanh Hồ đâu.
Nói không chừng ban đêm, yêu tinh Lâm sẽ hút dương khí của người ta, đến lúc đó hút khô cả nhà...
Tự bổ não tới đây, Tạ Vân cũng tự dọa mình sợ, khi quay đầu đã thấy Lâm Doanh Doanh đang dựa lên đầu vai của Hoắc Thanh Sơn cười, đôi mắt trong trẻo của cô đang nhìn vào cậu, hình như muốn nói: Mùi vị của nhóc con càng ăn càng ngon, em chạy không thoát đâu....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-76.html.]
Hu hu... Tạ Vân bị dọa tới mức xông vội vào trong phòng bếp.
Nhìn thằng nhóc kia như mèo bị dẫm phải đuôi, Lâm Doanh Doanh vô cùng vui vẻ nằm trên vai của Hoắc Thanh Sơn. Ở bên kia, Hoắc Thanh Phong đang loay hoay với máy chụp hình cũng đã chụp cô lại, chẳng qua cậu ấy không biết chụp lắm, bởi vì Lâm Doanh Doanh mới chỉ nói cho cậu cách sử dụng, còn chưa dạy cậu lấy cảnh chính xác.
Hoắc Thanh Hà: "Em buông xuống nào, em như con khỉ ấy làm hư bây giờ! Bán em cũng không đền nổi!"
Hoắc Thanh Phong không cam lòng yếu thế: "Vậy thì bán chị đi!"
Hoắc Thanh Hà đánh cậu.
Hoắc Thanh Phong không sợ đau, cậu cũng không tránh, lập tức dùng ngôn ngữ công kích: "May mắn bây giờ là xã hội hiện đại, nếu như là xã hội xưa, chắc chắn sẽ bán chị cho một ông chủ nhà giàu làm con ở đấy."
Lời cậu vừa nói ra khiến mọi người đều phải yên lặng, từng người đều căm tức nhìn cậu. Cậu lập tức biết mình nói nhầm, chọc cho mẹ cậu đỏ vành mắt, bởi vì mẹ cậu chính là con gái của người giúp việc cho ông chủ nhà giàu đấy.
Cậu vội vàng nhảy tới bên cạnh Lâm Doanh Doanh: "Chị dâu ơi, chị dạy em đi."
Lâm Doanh Doanh lập tức dạy cậu cách chụp hình, mấy điểm cần chú ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Phong kích động: "Chị dâu à, cái này mua ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền thế? Có quý không ạ?" Thằng nhóc này trông thấy đồ tốt là muốn tìm đường để mua, nếu như mua được thì có thể dùng bao nhiêu tiền để mua rồi sẽ cố gắng kiếm đủ số tiền đó.
Lâm Doanh Doanh lập tức biết thằng nhóc này không an phận, cả ngày không muốn trồng trọt chỉ muốn ra ngoài mua bán đồ đạc. Nếu cho cậu cơ hội thì chắc chắn cậu chính là một nhà buôn lớn, cô cười nói: "Em thích hả? Không thành vấn đề, sau này chị sẽ dẫn em đi mua."
Hoắc Thanh Phong lập tức nịnh nọt cô, chị dâu còn thân hơn chị ruột gấp một nghìn lần, cậu học đồ rất nhanh, chụp thật nhiều ảnh cho cô và Hoắc Thanh Sơn.
Chụp xong ảnh, bí thư và đại đội trưởng dẫn người tiếp tục đi làm việc, tranh thủ đóng thuế lương thực sớm một chút, những người khác thì nhanh chóng rời đi. Mẹ Hoắc hét lớn bảo những đứa con nhà mình bắt đầu làm việc, ngay cả Hoắc Thanh Hoa ở một đêm cũng phải bắt chị ấy theo giúp đỡ.
Chờ sau ba giờ hơn, cơm nước no nê, nghe đủ chuyện lung tung, Liên trưởng Đinh cũng dẫn người rời đi, hẹn ngày sẽ gửi ảnh chụp tới.
Sau khi đưa tiễn khách khứa đi rồi, Hoắc Thanh Sơn để Lâm Doanh Doanh nghỉ ngơi trên giường một lát, anh thì đi giúp mẹ Hoắc bưng chén xuống phòng bếp.
Lâm Doanh Doanh thấy bình rượu mời trước đó được Hoắc Thanh Sơn đặt trên bệ cửa sổ, cô không nhịn được mà đổ ra một ly nhỏ, sao trong hôn lễ không cho mình uống rượu chứ? Hừ, Hoắc Thanh Sơn không cho cô uống, cô càng muốn uống! Cô học theo mẹ Hoắc hào sảng ngửa đầu uống hết.