Hoắc Thanh Sơn giới thiệu những người lớn khác cho Lâm Doanh Doanh biết: "Vị này là chú ba, họ Tạ, từ sau khi cha anh qua đời, cũng nhờ có chú chăm sóc nhà chúng ta."
Năm nay chú ba Tạ vừa ba mươi, dáng người cao lớn đẹp trai, mặc dù trên mặt của ông có chút dấu vết năm tháng nhưng vẫn tràn đầy tinh thần như cũ.
Chú ba Tạ lập tức đứng lên, liên tục khoát tay: "Không phải chú chăm sóc các người mà là năm đó chú hai cứu chú. Nếu không phải có chú hai, chú đã sớm bị... "Ông ấy nghẹn ngào nói không hết, vội vàng cúi đầu lau nước mắt: "Để mọi người chê cười rồi."
Đối với loại người có ơn phải báo mà nói, từ trước tới nay Lâm Doanh Doanh luôn kính nể, cô trịnh trọng nói: "Cháu mời chú ba một ly." Cô dùng bả vai huých n.g.ự.c Hoắc Thanh Sơn một cái: "Không cần anh uống thay em."
Hoắc Thanh Sơn rủ mắt xuống nhìn cô, gật đầu: "Được." Anh nhìn Hoắc Thanh Phong một cái, Hoắc Thanh Phong lập tức đưa bình rượu cho anh.
Hoắc Thanh Phong giúp anh cả rót rượu, Hoắc Thanh Sơn thì rót rượu cho vợ mình.
Lâm Doanh Doanh nâng chén kính với chú ba Tạ: "Chú ba, cháu kính chú, sau này hai nhà chúng ta vẫn thân thiết như người một nhà."
Chú ba Tạ vội vàng ngửa đầu uống sạch ly rượu.
Cô chủ nhà họ Lâm cũng hào sảng uống một hơi cạn sạch, kết quả vừa uống xong, rõ ràng Hoắc Thanh Sơn để người ta chuẩn bị nước trà cho cô. Cô chép miệng một cái, lườm Hoắc Thanh Sơn một cái, hừ hừ.
Hoắc Thanh Sơn coi như không biết, uống rượu của mình, lại giới thiệu những người khác, theo thứ tự mà mời rượu.
Kính xong các trưởng bối chính là những người ngang hàng, hai người tới mời rượu, một nhóm thanh niên lập tức ồn ào, nhìn thấy mánh khóe nước trà trong chén của Lâm Doanh Doanh. Tiếc là có Hoắc Thanh Sơn ngăn cản trước cho cô một cái, đừng ai nghĩ để cô uống một hớp rượu, cuối cùng tất cả đều đổ vào bụng của anh.
Liên trưởng Đinh: "Ôi, tửu lượng của lão Hoắc được lắm nha!"
Chú ba Tạ nói: "Năm đó, đứa nhỏ này muốn làm binh sĩ nhưng người ta chê nó nhỏ quá, để chứng minh mình là một người đàn ông mà nó đã uống nửa bình rượu trắng đấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người lập tức hào hứng: "Sau đó thì sao?"
Chú ba Tạ: "Tham gia quân ngũ chứ sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-75.html.]
Mọi người cười lên, rối rít chúc mừng mẹ Hoắc khổ tận cam lai.
Ngay lúc vui vẻ, một chiến sĩ đi lên nói với Liên trưởng Đinh: "Liên trưởng, tôi nhớ rồi, thủ trưởng gọi điện thoại tới dặn đi dặn lại nói phải chụp hình."
Liên trưởng Đinh nháy mắt: "Chụp cái gì mà chụp? Hả, à tôi nhớ ra rồi!" Anh ta vỗ ót mình một cái: "Cái kia, cái máy ảnh kia có cầm theo không?"
Một chiến sĩ khác nhanh chóng nuốt thịt trong miệng xuống rồi nói: "Có đem, có đem, khoa trưởng tuyên truyền cũng đã dạy tôi chụp thế nào rồi."
Liên trưởng Đinh nghe xong thì cười nói: "Cậu không biết chụp cũng không sao, cô dâu biết chụp là được."
Cô chủ Lâm người ta chắc chắn sẽ biết.
Lâm Doanh Doanh nghe bọn họ có mang theo máy ảnh, vậy coi như không tệ, cô nhanh chóng đứng dậy chào hỏi chiến sĩ nhỏ kia: "Anh trai nhỏ, mau đưa tới cho tôi nhìn một chút."
Một tiếng anh trai nhỏ mềm mại, khiến cái mặt đen nhánh của người chiến sĩ nhỏ kia cũng phải đỏ lên, cậu ta vội vàng chạy ra ngoài rồi chạy vội trở về, cầm theo cái máy ảnh đưa Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh nhận lấy xem xét, đây là máy ảnh DSL cao cấp của châu Âu, mấy năm trước vừa mới ra mắt đã rất hút hàng, người bình thường khó mà mua được, có lẽ là dụng cụ mà bộ phận tuyên truyền của quân đội đặc biệt trang bị.
Cô loay hoay một chút, bên trong chứa một cuốn phim, pin cũng là pin mới, ngoài ra còn có pin và cuộn phim dự phòng, xem ra đã được chuẩn bị đầy đủ.
Loại máy ảnh kiểu cũ như này khi dùng phải để ý, không thể tùy tiện nhấn nút là được, điều chỉnh tiêu điểm để lấy cảnh, còn phải kiểm tra độ sáng, tránh lãng phí cuộn phim. Cô bỏ tờ thứ nhất vào, sau đó chụp Hoắc Thanh Sơn bên cạnh một tấm.
Anh uống hơi nhiều rượu, lúc này hai má đỏ ứng, đuôi mắt đỏ hồng một màu xinh đẹp, càng lộ ra vẻ đẹp trai ngời ngời của anh, vốn dĩ khí chất lạnh lùng nhưng lúc này cũng đã trở nên phong lưu thoải mái nhiều hơn.
Là một bức ảnh đẹp!
Cô không bắt người ta bày tư thế gì, tránh tới đó bọn họ bày ra dáng vẻ tảng đá, gỗ cứng này kia, chụp ra lại giống như người giả ấy. Thậm chí còn có người sẽ bị hết hồn khi bị chụp ảnh, bị hù tới không chịu nổi, cho nên cô chụp hình như vậy sẽ tự nhiên, sinh động hơn.
Cô chụp mỗi người một kiểu, người quan trọng thì chụp một mình họ, người không quan trọng thì chụp thành nhóm, xinh đẹp thì chụp, không xinh đẹp thì đổi góc khác chụp. Dù sao đều là cuộn phim trắng đen, rửa ra cũng không có dấu vết gì, có thể đẹp lên không ít.
Lâm Doanh Doanh để Hoắc Thanh Hồ đưa con trai Tạ Vân của chú ba Tạ tới chụp hình, chính là đứa nhỏ loay choai như khỉ con thích cô kể chuyện xưa.