Nhóm xã viên không có ở lại ăn cơm đều đủ biết, cô dâu nhìn xinh đẹp, mở ra một hướng khác cho hôn lễ, ăn bánh kẹo, đậu phộng, hạt dưa, anh đào, còn nhảy múa, cảm giác gặp được việc cả đời này đều có thể lặp đi lặp lại.
Lâm Doanh Doanh và Liên trưởng Đinh nói hai câu, quay đầu nhìn Hoắc Thanh Hà, Hoắc Thanh Phong, Hoắc Thanh Hạnh, Hoắc Thanh Hồ, nhưng lại không thấy Hoắc Thanh Hoa và Hoắc Thanh Phương, cô đứng dậy muốn đi tới phòng bếp.
Hoắc Thanh Sơn nói: "Em muốn cái gì à?"
Lâm Doanh Doanh: "Em đi gọi chị cả và em gái Thanh Phương đi ăn cơm."
Cô để Hoắc Thanh Sơn nói chuyện với Liên trưởng Đinh, cô giống như một đám mây hồng nhẹ nhàng lướt vào trong phòng bếp. Lúc này không có máy hút khói, cũng không có quạt thông gió, khói bếp màu trắng lượn lờ trong phòng bếp huân đầy người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh thích ứng một chút mới nhìn rõ một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô ấy đang loay hoay đứng trước cánh cung của bếp lò, cô ấy và mẹ Hoắc đều búi một cái búi tóc sau đầu, mặc quần áo cũ, vừa liếc mắt còn tưởng là mẹ chồng cô.
Thật ra Hoắc Thanh Hoa chỉ lớn hơn Hoắc Thanh Sơn hai tuổi, từ nhỏ chị ấy đã chăm sóc em trai em gái, chịu khó và mệt nhọc rất giỏi, nhất là sau khi cha Hoắc hy sinh, đều là một tay chị ấy lo toan trong ngoài nhà.
Bởi vì thân thể mẹ Hoắc không tốt, tính tình hơi mềm yếu nên dễ dàng bị các chị em dâu bắt nạt, Hoắc Thanh Hoa mới dưỡng thành tính tình mạnh mẽ, có thể xông pha. Vốn dĩ chị ấy muốn luôn ở nhà mẹ đẻ để giúp đỡ mẹ Hoắc và các em trai, em gái, sau này Hoắc Thanh Sơn càng trở nên nổi bật trong bộ đội có thể nuôi được gia đình, nên để chị ấy gả chồng.
Dáng vẻ của chị ấy xinh đẹp, lo liệu việc nhà tốt nên người ta cầu hôn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-73.html.]
Mẹ Hoắc chọn hai nhà có mẹ chồng dễ tính, người chồng cũng chịu khó, nhưng chị ấy cảm thấy nhà kia nghèo quá, nhà chồng có thể không giúp chị ấy phụ cấp nhà mẹ đẻ được, nhưng cũng không thể để nhà mẹ đẻ phụ cấp cho chị ấy. Chính vì vậy, chị ấy chọn nhà cho lễ hỏi nhiều một chút, hơn nữa lúc trước mẹ chồng cũng đủ loại ba hoa chích chòe, mang dáng vẻ dễ ở chung. Ai biết gả tới ba năm mà tới nay cũng không có con, vẫn luôn bị mẹ chồng nói nhảm là gà mái không biết đẻ trứng, đi khắp nơi chèn ép chị ấy.
Sau khi mẹ Hoắc biết được thì rất tức giận, cố ý để Hoắc Thanh Sơn đi hỏi anh rể của anh, để mẹ anh ta đừng nên quá phận. Kết quả anh rể anh lại cực kỳ hẹp hòi, lần này kết hôn mà cũng không tới nhà chúc mừng.
Hôm nay, Hoắc Thanh Hoa trở về sắp xếp tiếp hôn lễ cho em trai, vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp, không có lộ mặt. Trong nhà có việc quan trọng, đàn ông đều được sắp xếp chỗ ngồi, xưa nay Hoắc Thanh Hoa không có lên bàn trên, đây chính là quy củ của mẹ chồng chị ấy. Ngay từ đầu chị ấy cũng chống lại, nhưng mẹ chồng chị ấy nhiều lần gây sự nên chị cũng lười, không lên bàn trên thì không lên, cũng không mất miếng thịt nào.
"Chị dâu à, sao chị tới đây, nơi này toàn khói dầu hun đầy đây, chị nhanh trở lại trong phòng đi ạ." Hoắc Thanh Phương nhanh chóng nói Lâm Doanh Doanh trở về.
Bên kia, Hoắc Thanh Hoa vẫn luôn bận rộn trên bếp lò lập tức quay qua nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc váy đỏ đứng ở cổng cười với chị ấy. Gió hè thổi lất phất làn váy dài và mái tóc đen của cô gái, làn da trắng như tuyết, lóa cả mắt dưới ánh nắng của cô, xung quanh bốc lên từng đợt khói trắng, càng nổi bật dáng vẻ như tiên nữ của cô.
Trong lòng Hoắc Thanh Hoa lộp bộp một tiếng, chị ấy biết dáng vẻ em dâu của thật là xinh đẹp, lại không ngờ chói mắt như vậy. Dáng người yêu tinh kia đúng thật là người đã đánh bại được thằng em trung thực, thật thà của chị sao?
Trong lòng chị ấy lập tức trầm xuống, nói với Hoắc Thanh Phương: "Đã là con dâu người ta, sao có thể sợ hun khói lửa chứ? Sau này em gả chồng cũng để mẹ chồng ở trong phòng bận rộn hả?"
Lâm Doanh Doanh lại càng đồng tình với chị ấy.
Người như Hoắc Thanh Hoa có một đặc điểm chính là nguyện ý chủ động giúp đỡ, ôm việc cho người ta, nhưng cũng rất thích phàn nàn. Nhất là người khác mà làm việc không phù hợp với ý của chị ấy, chị ấy sẽ thích càu nhàu, cuối cùng khiến người khác không vui.
Đây chính là nhân vật điển hình của sức làm việc, cuối cùng còn không thèm lấy lòng, cũng không chiếm được lòng cảm kích vốn nên có.