Lâm Doanh Doanh gật đầu: "Rất tốt, chẳng qua tôi không thể nhận được. Liên trưởng Đinh nhận về tự mình nghe đi."
Liên trưởng Đinh: "Như vậy sao được chứ, đây là quà tân hôn cho các người mà."
Lâm Doanh Doanh nhìn anh ta một cái đã hiểu rõ, cái này không phải là của Liên trưởng Đinh tặng, quà của anh ta là cái bao tiền mừng, như vậy... Chẳng phải là của cha già tặng à? Ông đưa quà kết hôn sao không trực tiếp đưa qua, mà còn phải nhờ Liên trưởng Đinh đưa nhỉ? Cái này là sợ người biết? Sợ ai biết? Sợ cô biết sao? Hay là sợ Hoắc Thanh Sơn biết?"
Cô không nhịn được mím môi một cái, cười thầm, sau đó ôm cái radio coi như mình đã nhận.
Đang nói thì có hai chiến sĩ dẫn theo vài người dời mấy cái sọt đi tới, hai cái sọt anh đào, còn hai sọt thì tràn đầy các loại khô gà, khô vịt và nấm tùng, nấm hương, tôm khô, rong biển, tôm biển và các loại hoa quả, hải sản khô khác.
Nhóm người tới tham gia hôn lễ đều được một phen mở rộng tầm mắt, hâm mộ tới mức tròng mắt phát sáng. Hoắc Thanh Sơn người ta thật là nở mày nở mặt, trước kia bởi vì khắc vợ nên không lấy được vợ, lúc này vừa cưới được một cô tiên nữ, nhà mẹ đẻ còn là cán bộ lớn, sau này ngày tốt lành thật còn không phải với tới trời hay sao?
Có người hâm mộ, có người đố kỵ, không nói ra hết được tư vị là gì.
Người có khuôn mặt con nít nói với tên mặt dài: "Anh Thanh Sơn là giỏi nhất, trước kia không phải không lấy được vợ mà là không muốn cưới."
Tên mặt dài hừ nhẹ một tiếng: "Giỏi thật, có kiểu cha vợ như vậy thì sau này Thanh Sơn cũng sẽ là cán bộ lớn, không biết anh em chúng ta có thể được nhờ theo hay không đây."
Từ nhà chính, mẹ Hoắc đi ra tiếp đón, mời Liên trưởng Đinh vào nhà ngồi. Bà nói với Lâm Doanh Doanh: "Doanh Doanh à, nhanh vào ngồi xuống với khách khứa đi, chúng ta sắp bày tiệc rồi."
Lâm Doanh Doanh để mấy người Hoắc Thanh Phong đi rửa anh đào để ăn, đây là anh đào đặc sản, có đỏ có vàng, bên trong ngọt còn hơi chua nhẹ, ăn rất ngon miệng.
Hoắc Thanh Phong lập tức dẫn theo mấy người Hoắc Thanh Hạnh đi rửa anh đào.
Lâm Doanh Doanh đi qua, lặng lẽ nói: "Chị nhìn thấy không vừa mắt với bà già mặc đồ màu xanh sẫm đứng dưới mái hiên đó, em không được cho bà ấy dù một trái nào nghe chưa. Nếu bà ta không thích thì em cứ nói với chị!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-72.html.]
Lời cô nói ra, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Cô vừa đi vào đã nhận ra những ánh mắt lạnh lẽo của những bà già kia, nhìn người ta chằm chằm như nhìn rắn rết, khiến cô không thoải mái. Vừa rồi, lúc cô thu xếp để mọi người hoạt náo, bà già kia còn ở bên cạnh châm chọc, nói làm cản trở thời gian vui mừng của hôn lễ, Lâm Doanh Doanh lười biếng cáu giận với bà ta.
Nhưng muốn ăn anh đào lớn của cô, vậy không được đâu!
Hoắc Thanh Phong cười ha ha: "Mắt chị dâu thật độc, đó là thím ba của em. Từ nhỏ khi vẫn còn là cô nhóc nhà bà ngoại em thì bà đã ghen tỵ với mẹ em, sau này còn nhìn ngó cha em nữa đấy. Cha em không chịu, sau này cả ngày bà ta cứ khoe khoang giẫm lên mẹ em, lúc này chị gả cho anh cả, lại khiến ta bà ta ghen ghét tới điên luôn rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh bĩu môi: "Loại ánh mắt này chị vẫn luôn quen thuộc." Cô là có đồ tốt, đủ làm chỗ dựa cho mẹ Hoắc, tức c.h.ế.t cái bà thím ba kia.
Quả nhiên, lúc Hoắc Thanh Phong đi chia anh đào, chỉ bỏ qua một mình bà thím ba kia, bà ta không rõ chuyện gì nên lôi kéo Hoắc Thanh Phong hỏi chuyện.
Hoắc Thanh Phong miễn cưỡng nói: "Thím ba à, không phải con không cho, là chị dâu dặn con không được cho. Nếu không thím đi hỏi chị ấy thử xem? Xem thử chị ấy nói thế nào nhỉ?"
Thím ba chột dạ, rốt cuộc vẫn không dám hỏi, người tới chúc mừng vẫn còn vác theo s.ú.n.g lục đây này!
Mẹ Hoắc để Hoắc Thanh Sơn sắp xếp mọi người vào chỗ ngồi.
Bởi vì trời nóng, nhà họ Hoắc mở cửa sau của phòng chính ra để thông gió, bên trong phòng bày ra ba bàn rượu thịt.
Lúc này vật tư khan hiếm, nông thôn có thể ăn no đã không tệ rồi, quanh năm suốt tháng cũng chưa ăn được hai lần thịt heo, nhưng mẹ Hoắc vẫn dàn xếp được một bàn tiệc vô cùng phong phú, có thịt còn có cá và trứng nữa, sắc hương vị đầy đủ.
Bà còn chuẩn bị một bàn bánh ngọt tinh xảo cho riêng Lâm Doanh Doanh, không cho phép người khác đụng vào, chỉ để một mình Lâm Doanh Doanh ăn, nói: Bánh ngọt của cô dâu.
Phần lớn người dân nông thôn đều tới tham gia hôn lễ, cũng không ở lại ăn cơm, có thể ở lại cơ bản chỉ có các chú bác có quan hệ m.á.u mủ gần thôi. Bọn họ hỗ trợ chuẩn bị sính lễ, hôn lễ, các loại tiệc rượu, còn là mọi người cùng nhau góp tiền, bột mì, trứng gà, đồ ăn. Mặt khác, bốn người thanh niên trí thức như Mã Bình Bình và các thanh niên trí thức khác đều không có giao tình gì với Lâm Doanh Doanh, dĩ nhiên không thể ở lại.
Chẳng qua Lâm Doanh Doanh đều cho bọn họ chút kẹo mừng và anh đào, bọn họ cũng rất thỏa mãn.