Mọi người lại được một trận cười xòa, bọn họ chỉ muốn nhìn những phản ứng của người mới vừa ngại ngùng vừa khiếp sợ như vậy, đơn giản là xem một trăm lần cũng không chán.
"Bái thiên địa, bái thiên địa!" Tất cả mọi người đều thúc giục.
Mặc dù bây giờ thành phố đều nói về hôn nhân kiểu mới, nhưng nông thôn vẫn quen thuộc với tập tục cũ, kiểu mới thì bọn họ cũng không quen.
Bây giờ, bái thiên địa cũng đã có chút thay đổi, cô dâu không cần phải che khăn trùm nữa, hai vợ chồng cúi chào với người lớn, sau đó thì nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường và phu thê đối bái, cuối cùng là cúi đầu gửi lời cảm ơn tới quan khách đã tới, vậy coi như xong buổi lễ rồi.
Lâm Doanh Doanh kính trà cho mẹ chồng, nhận tiền mừng, sau khi kết thúc buổi lễ thì bị người ta quấy động phòng.
Nào là để hai vợ chồng mới cưới cùng gặm một quả táo hoặc là dùng miệng lột đậu phộng, dù sao thì vẫn là làm khó dễ tới bến. Bọn họ muốn xem dáng vẻ hai vợ chồng mới cưới chơi trò hôn hôn, nhìn người ta ngại ngùng có vẻ kháng cự nhưng lại không thể không hôn, từng người họ sẽ kích động tới mức kêu gào khàn cả họng.
Những người lớn gan hơn thì sẽ tiến lên, thừa cơ chiếm đủ tiện nghi của cô dâu mới. Những tên đàn ông đáng ghét còn dùng chăn đắp lên cả cô dâu chú rể, sau đó tất cả bọn họ sẽ chui người vào, tối như bưng thì ai cũng có thể chiếm được chút tiện nghi.
Vì để che giấu tâm lý đen tối của bọn họ, vẫn còn nói tới câu gì mà ba ngày kết hôn thì không phân lớn nhỏ, không cần kiêng kị, càng chơi tới càng ồn ào, hôn lễ sẽ càng sôi nổi hơn, cũng càng tốt hơn cho người mới sau này.
Đều là thứ vô tích sự!
Dù sao mẹ Hoắc không cho phép người nhà chiếm tiện nghi con dâu của bà, chính là người lớn trong nhà như bà mà còn khó chấp nhập, làm gì tới việc thông báo cho hai con trai đâu.
Hoắc Thanh Phong dẫn theo mấy cậu thanh niên để hộ tống đồ cưới cho anh cả và chị dâu, nhưng không nháo cũng không được, sẽ không vui, cho nên mọi người sẽ yêu cầu vừa phải văn minh vừa phải đủ náo nhiệt.
Trong sân được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, vô cùng rộng rãi.
Cậu nhóc mặt con nít dùng gậy gỗ buộc rủ xuống một quả táo, để hai người bọn họ ăn. Nếu là hôn lễ của những người khác, những người kia đều sẽ cùng tiến lên, đẩy chú rể đi, nhấn cổ cô dâu, thừa cơ mà sờ tay nhỏ, các thể loại đều có cả.
Đến chỗ của Lâm Doanh Doanh, những thanh niên này lại vô cùng đàng hoàng, vây thành một vòng, bắt đầu cười ha hả vỗ tay cổ vũ.
Lâm Doanh Doanh chưa thấy qua trận thế như này, ngay từ đầu còn hơi căng thẳng và sợ hãi, chẳng qua cô nhìn những người đàn ông kia không dám tiến lên thì lập tức an tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-69.html.]
Cô nhìn thoáng về quả táo đang lắc lư kia, nháy mắt mấy cái với Hoắc Thanh Sơn.
Hoắc Thanh Sơn cúi đầu: "Hửm?"
Lâm Doanh Doanh: "Em giữ lại cho anh, anh cắn nha."
Hoắc Thanh Sơn: "Được."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh lập tức dùng miệng cắn quả táo, giữ nó lại không cho lắc lư lung tung nữa, Hoắc Thanh Sơn đối đầu với cặp mắt to ngấn nước của cô, nhịp tim vẫn luôn tỉnh táo trước giờ lại bắt đầu nhảy liên hồi.
Đây là hôn lễ của bọn họ, hôn lễ của Thanh Sơn và Doanh Doanh, nghĩ như vậy, anh đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Anh hé miệng muốn cắn quả táo một cái, ngay lập tức tên mặt con nít đúng như anh nghĩ là kéo quả táo lên, Hoắc Thanh Sơn trực tiếp cắn lên cái miệng nhỏ đỏ hồng của Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh chợt trợn trừng hai mắt, nhìn gương mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt, ôi, sao anh biến thành kẻ ngốc vậy!
"Gầm, gầm, gầm..." Bọn họ lập tức như sói tru, kích động tới mức kêu gào không ngừng.
Cuối cùng Hoắc Thanh Sơn không nỡ cắn cô, cũng không chịu nổi để người ta nhìn thấy mặt mày đong đầy cảm tình của cô nên chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái rồi lui ra.
Cái này cũng đủ khiến cho những tên thanh niên nhỏ tuổi chưa lập gia đình phải tru như sói nửa ngày, cô dâu xinh đẹp như hoa, chú rể đẹp trai ngời ngời, trái lại bọn họ là người xem lại muốn phun m.á.u mũi.
Lâm Doanh Doanh thấy bọn họ đều là bộ dáng đỏ ửng gò má rất kích động, nên vẫy tay với bọn họ một cái.
Tất cả mọi người: "Hả?"
Hoắc Thanh Phong: "Ôi, cái gì vậy, chị dâu gọi các người đấy!"
"Chị dâu, cứ dặn dò!" Một nhóm người đồng loạt kêu lên.
Lâm Doanh Doanh cười nói: "Ăn táo rồi, bây giờ nên nhảy múa thôi. Nào, đều nhảy hết lên nào!" Cô giơ tay, bắt đầu chỉ huy dàn nhạc, bên trong miệng kêu thành từng nhịp điệu, khiến đám trẻ ranh to xác cứ phải nhảy dựng lên.