Hoắc Thanh Sơn có dáng người cao chân dài, bước chân lại lớn, dù đang ôm Lâm Doanh Doanh trong n.g.ự.c nhưng vẫn bước đi vừa nhanh vừa nhẹ, không có chút mất sức nào cả.
Có không ít thanh niên đi theo lại ồn ào lên, nhất là người có khuôn mặt em bé kia, dẫn theo một nhóm người chạy theo kêu to: "Anh Thanh Sơn, chúc mừng anh đã kết hôn, gửi tiền mừng đi ạ!"
Hoắc Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, ra hiệu em gái đi theo bên cạnh cầm bao tiền mừng đưa cho mọi người.
Lì xì là một bao giấy đỏ, cơ bản chỉ có một hai xu, người nhà bình thường sẽ không tùy tiện phát ra. Dù sao nhà ai cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, Hoắc Thanh Sơn lại không giống vậy, anh lãnh lương sĩ quan, ở trong mắt xã viên thì chính là người có tiền, tự nhiên sẽ đuổi theo đòi cho được.
Em gái?
Lúc này, Lâm Doanh Doanh mới chú ý có một cô gái nhỏ mười bốn, mười lăm tuổi vẫn luôn đi theo bên cạnh, cô ấy chải tóc hai bím, làn da trắng nõn, đôi mắt to biết nói, nhưng khuôn mặt cô thì ngại ngùng trầm tĩnh, mang theo khí chất nhã nhặn như con gái rượu cổ điển.
Cô gái này thật sự khiến người ta thấy quá hiếm lạ, liếc nhìn cô ấy một cái đã cảm thấy trời đất đều yên tĩnh lại.
Mấy thanh nhiên chạy tới bắt đầu đoạt bao tiền mừng từ cô ấy, mặt cô ấy đỏ bừng lên, bị ép tới mức luống cuống tay chân, tiếng nói vừa mềm lại non nớt, không quá lớn, nhưng lại gấp tới độ muốn khóc: "Đừng... Đừng cướp mà."
Lâm Doanh Doanh lập tức không vui, cô đỡ bả vai Hoắc Thanh Sơn, thò đầu ra: "Này, tôi nói vài người mấy người đó, không cho phép quá phận nha!"
Giống như tiền Hoắc Thanh Sơn nhà cô là gió lớn thổi tới không bằng!
Tiếng nói của cô ngọt ngào lại mềm mại, nhưng lúc cố ý xụ mặt, cũng có một loại khí thế lạnh lẽo xinh đẹp, vừa mềm mại vừa độc ác.
Tên mặt con nít và mấy người kia cười ha ha, bọn họ không sợ cô, nhưng lại sợ Hoắc Thanh Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-66.html.]
Hoắc Thanh Hạnh nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười cảm kích với Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh thì càng yêu thích cô ấy, thật là một cô em gái ngoan ngoãn. Bây giờ cô đã không sợ nữa, ra hiệu Hoắc Thanh Sơn thả cô xuống đất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn lại càng ôm chặt cô hơn, nhỏ giọng nói: "Trước khi qua cửa, cô dâu không thể chạm chân xuống đất."
Mẹ anh cố ý dặn dò để Lâm Doanh Doanh hoặc là phải cưỡi ngựa hoặc là ôm cõng, dù sao cũng không thể đạp chân xuống đất. Bà cố chấp cho rằng nếu cô dâu nửa đường đạp chân xuống đất, đó chính là nhân duyên vợ chồng không thể đi đến già đầu bạc. Bị mẹ Hoắc nói như vậy, Liên trưởng Hoắc cả đời thờ phụng chủ nghĩa cộng sản cũng cảm thấy không thể giẫm chân xuống đất.
Lâm Doanh Doanh lầm bầm: "Cái phong tục kỳ quái gì vậy."
Đã không cho xuống đất, vậy cô cứ yên tâm thoải mái nằm lại trong n.g.ự.c của anh.
Cô lén nhìn Hoắc Thanh Hà.
Anh chị em của anh nhiều, chị cả Hoắc Thanh Hoa, em gái lớn Hoắc Thanh Hà, em gái thứ hai Hoắc Thanh Phương, em trai lớn Hoắc Thanh Phong, em gái út Hoắc Thanh Hạnh, em út Hoắc Thanh Hồ.
Cha anh hy sinh năm 58, cho tới trước khi Hoắc Thanh Sơn tham gia quân ngũ bộc lộ được tài năng lên làm trung đội trưởng thì cuộc sống của cả nhà bọn họ đều tương đối khó khăn. Vốn dĩ hiện tại tiền đồ của anh đang rất rộng mở, thời gian sau này sẽ càng ngày càng tốt, sao mà biết được vào năm nay gia đình họ lại bắt đầu rơi vào vòng xoáy bi kịch.
Trong sách, mùa xuân năm sau Hoắc Thanh Hà sẽ bị một tên lưu manh, không có việc làm đàng hoàng chà đạp. Nghĩ tới việc này, Lâm Doanh Doanh đã có hơi sốt ruọt, ước gì có thể lập tức để Hoắc Thanh Sơn dẫn cô đi tìm tên lưu manh kia, trùm bao tải đánh cho gã tàn tật không làm nổi gì để xem gã còn dám gây tai họa cho người ta hay không!
Hoắc Thanh Sơn nhìn cô dâu trong n.g.ự.c không hề thành thật như đứa nhỏ, một lúc thì nằm sấp trên bả vai anh, kề tai nói nhỏ, một lúc sau thì nhìn nhìn ngó ngó, một hồi lại nhíu mày cắn răng không biết tức giận với ai.
Anh không theo kịp sự thay đổi trên nét mặt của cô, đoán không ra tâm tư của cô. Trong nhà anh, ban đầu có năm người phụ nữ, anh chưa từng hiểu qua dù chỉ một người. Bây giờ lại thêm một tổ tông nhỏ vừa làm nũng vừa cáu kỉnh...
Chờ tới lúc anh xuất hiện ở đầu ngõ, mấy tên nhóc ở cổng đã lập tức kêu lên: "Cô dâu tới rồi!"