Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:01:08
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Doanh Doanh ổn định cảm xúc lại, không còn nôn nóng nữa, sau khi oán trách và chống cự lại thì vẫn cảm nhận được sự quan tâm của ông, cô rưng rưng nước mắt: “Cha, con rất tốt, cha và mẹ đừng lo lắng. Hoắc Thanh Sơn biết dỗ người, mỗi ngày con đều vui vẻ.”

Đồng chí lão Lâm không vạch trần cô, thằng nhóc kia giống như một cái hũ nút thì biết dỗ dành gì ai? Ông gật đầu, bàn tay thô ráp xoa trán cô một trận: “Trở về là tốt, đừng bắt nạt Mạn Mạn nữa, con bé là đứa nhỏ đáng thương.”

Lâm Doanh Doanh: Cha đúng là người có năng lực phá hư bầu không khí! Con tức giận rồi! Chỉ tha thứ cho cha một phần tư thôi!

Cuối cùng đồng chí lão Lâm không nhịn được mà lầm bầm: “Ông đây nuôi cải trắng tươi tốt lại bị một con lợn ủi đi mất rồi.”

Lâm Doanh Doanh giận ông: “Lão Lâm à, đừng có quên, cha cũng ủi cây cải trắng tươi tốt của nhà lão Lục đây này.”

Đồng chí lão Lâm cười ha ha: “Cái con nhóc con đó, được rồi, giao con cho thằng nhóc Hoắc Thanh Sơn kia đau đầu là được rồi.” Ông khoát tay, xoay người tiến vào trong xe, ra hiệu lái xe rời đi.

Lâm Doanh Doanh chạy đuổi theo xe Jeep hai bước, nhìn xe Jeep nhanh chóng đi mất thì bắt đầu khóc.

Hoắc Thanh Sơn đi tới bên cạnh cô, yên lặng dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô.

Lâm Doanh Doanh đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c của anh, khóc lóc tới mức thút thít: “Hoắc Thanh Sơn, sau này anh cần phải tốt với em. Nếu anh không tốt với em, em sẽ cắn c.h.ế.t anh!”

Trái tim của Hoắc Thanh Sơn bị cô khóc tới muốn nát, cũng bất kể có phải đang đứng trước mặt nhiều người hay không, đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực.

Đồng chí lão Lâm để lại một túi xách cho con gái, bên trong có một xấp tiền lẻ, một xấp phiếu thịt, phiếu lương thực, ngoài ra còn có một bức thư ngắn.

Hoắc Thanh Sơn dẫn theo Lâm Doanh Doanh ở lại một đêm trong trại dân binh huấn luyện, Liên trưởng Đinh là người phụ trách tiếp đãi. Để bày tỏ lòng thành vì thiếu nợ Lâm Doanh Doanh, chờ khi nào cô kết hôn thì anh ta sẽ đưa mấy sọt anh đào lớn, ngoài ra còn có các loại thịt gà, thịt vịt sấy khô.

Nhưng Lâm Doanh Doanh sướng tới nỗi không nhịn được, cơm tối đã ăn luôn một cân anh đào, không ăn miếng cơm nào.

Mà Hoắc Thanh Sơn và Liên trưởng Đinh cũng đã trở thành bạn tốt của nhau, ước định sau này có nhiều cơ hội liên lạc với nhau.

Ngày hôm sau, Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn trở về nhà, trước hết thì đi tìm đại đội trưởng viết giấy kết hôn, sau đó đi công xã mua các loại kẹo mừng, rượu, thuốc lá.

Lâm Doanh Doanh ghét vải vóc ở nơi này, chẳng qua kết hôn vài phiếu vải không dùng tới coi như bỏ, nên cô lấy luôn một chút vải bông và vải may đồ bình thường chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Vốn dĩ cô nghĩ đơn giản một chút, lãnh chứng nhận xong thì đã nhập được hộ khẩu vào nhà Hoắc Thanh Sơn, sau đó cùng nhau sống là được. Nhưng Hoắc Thanh Sơn không muốn cô ấm ức, kiên trì muốn cho cô một hôn lễ rình rang ở nông thôn.

Vợ đại đội trưởng xung phong làm bà mối, thay thế nhà họ Hoắc đưa sính lễ, vải vóc, bánh kẹo, rượu, t.h.u.ố.c lá và chút vật dụng phụ nữ thường ngày cho Lâm Doanh Doanh. Ở cái nơi không có bất kỳ lễ hỏi cưới gì thì việc mượn một chiếc xe đạp đã coi như thể diện của thời đại này, Hoắc Thanh Sơn nghĩ hết tất cả khả năng mà anh cho là tốt nhất.

Đảo mắt một cái là tới lúc bọn họ kết hôn.

Bây giờ đã tiến vào cuối vụ gặt lúa mạch, nhóm xã viên chẳng phải bận rộn gì nữa, đại đội trưởng cho nhóm thanh niên trí thức nghỉ ngơi, để bọn họ giúp Lâm Doanh Doanh xuất giá.

Mã Bình Bình dẫn đầu nhóm thanh niên trí thức tới quét dọn tới sáng rực lên mới thôi, dán giấy đỏ cắt hoa, còn treo lồng đèn hình hoa hồng lớn ở cạnh cửa, bên trên khung cửa sổ, tất cả đều là không khí vui mừng, hạnh phúc, khiến cho bọn trẻ trong thôn đều vây tới xem cô dâu.

Trước đó Lâm Doanh Doanh đã tỉnh lại, kích động tới mức ngủ không được.

Vốn là trước vài ngày nam nữ kết hôn sẽ không thể gặp nhau, nhưng cô không nhịn được nên đã nói đứa bé đưa tin cho Hoắc Thanh Sơn để tối hôm qua anh tới gặp cô.

Ai biết được anh là người bảo thủ, cứng nhắc, cứ thế đứng nói chuyện với cô cách một bức tường, khiến cô muốn hôn cũng không hôn được, tức giận nha!

Hừ, hôm nay kết hôn, xem đêm nay cô thu thập anh thế nào!

Cô chủ Lâm miệng hùm răng sứ lại vô cùng có lòng tin, sắp đạp vào chiến trường cướp đoạt tướng quân của các cô gái, trong đầu đều là hình ảnh muốn Hoắc Thanh Sơn phải làm thế nào, sau đó nghĩ tới cái gì đành phải che miệng cười.

Mấy nữ thanh niên trí thức như Mã Bình Bình giúp cô thu dọn đồ đạc, nhìn cô tựa đầu nhỏ vào trên bàn cười thì không nhịn được mà trêu ghẹo cô: "Doanh Doanh à, cô đang nhớ tới anh Thanh Sơn nhà cô tới mức phải như vậy hả?"

Chương 61

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-60.html.]

Bọn họ cũng nhận ra, Lâm Doanh Doanh chỉ có tính tình xấu với Diệp Mạn Mạn và Diệp Chi Đình, còn đối với người khác đều ôn hòa, không hề kiêu căng hay ngạo mạn. Cho nên, bây giờ các cô đều dám chê cười cô.

Lâm Doanh Doanh lập tức mím môi, giả vờ thành dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: "Ai suy nghĩ gì đâu, tối hôm qua vừa gặp đó thôi."

Mã Bình Bình: "Cách tường để vơi nỗi tương tương, ha ha."

Mặt Lâm Doanh Doanh lập tức đỏ ửng lên: "A.... Các người còn muốn uống rượu mừng của tôi nữa không hả?"

Đúng lúc này, từ bên ngoài, Diệp Mạn Mạn đi vào, vành mắt hồng hồng: "Chị Doanh Doanh, chị... Chị khuyên nhủ anh Đình đi."

Lâm Doanh Doanh nhíu mày, dữ tợn trừng cô ta: "Hai người các người kẻ cáo trạng lung tung, không nên xuất hiện trong hôn lễ của tôi, tôi không hề hoang nghênh!"

Trước đó cha cô tìm tới Hoắc Thanh Sơn, nói rõ chính là do Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn cáo trạng, may mắn Hoắc Thanh Sơn nhà cô ưu tú hơn người, lập tức chinh phục được cha vợ. Nếu không cô sẽ xé sống Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn, từ sau khi trở về từ huyện, cô đã lập tức cắt đứt quan hệ với bọn họ, không thèm để ý tới mấy kẻ chỉ biết cáo trạng!

Bây giờ, cô phải kết hôn, vốn dĩ Diệp Chi Đình và Diệp Man Man nên là người nhà mẹ đẻ, có thể đưa cô xuất giá, nhưng cô lại không thèm lựa chọn bọn họ mà chọn Mã Bình Bình, mấy người Trần Chiêu Đệ và nam nữ thanh niên trí thức.

Ở nhóm thanh niên trí thức thì Mã Bình Bình vừa là người tài giỏi vừa là người hào sảng, Trần Chiêu Đệ là người đã ăn không ít bánh bao cao lương của Lâm Doanh Doanh, cho nên rất cảm kích trong lòng, còn những người khác đều có ưu điểm riêng, Lâm Doanh Doanh không ghét.

Có thể có được sự ưu ái của cô chủ Lâm, sau này trên phương diện ăn uống sẽ có không ít chỗ tốt đâu, đây cũng không phải là chuyện ghen ghét xa lánh giữa những cô gái với nhau.

"Nhìn cô dâu kìa!"

"Chú rể nhà cô tới rồi!"

Bên ngoài có một nhóm khỉ con gào thét, giọng trẻ con non nớt càng lộ ra vẻ vui mừng.

Rất nhanh có một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi chạy tới đầu tiên, cậu ta mặc quần đùi và áo khoác mới, trên chân mang một đôi dép dây gai, lộ ra tay chân thon dài màu lúa mì. Giữa những người bạn cùng trang lứa, vóc dáng của cậu ta coi như cao lớn, dáng vẻ đứng giữa những thiếu niên và thanh nhiên, giả vờ ổn trọng nhưng cũng mang theo chút hơi thở trẻ trung, linh hoạt của tuổi thiếu niên.

Cậu vừa vào cửa là kêu lên: "Chị dâu ơi, em là Hoắc Thanh Phong, em tới khuân đồ giúp chị!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mã Bình Bình cười nói: "Cậu kêu ai là chị dâu vậy? Đừng nhận vơ nha."

Khuôn mặt Hoắc Thanh Phong lập tức lộ ra vẻ đắc ý: "Đó còn cần phải hỏi nữa hả, dĩ nhiên là chị gái xinh đẹp nhất ở kia rồi!"

Cậu lập tức chắp tay vái chào với Lâm Doanh Doanh đang ngồi chải đầu trên giường ở đằng sau: "Chị dâu, em là người đàn ông thứ hai trong nhà, anh cả lo việc bên ngoài, còn em lo việc trong nhà."

Lâm Doanh Doanh nhìn khuôn mặt của cậu và Hoắc Thanh Sơn có vài phần giống nhau thì không nhịn được mà cười lên.

Một thanh niên trí thức cũng cười nói: "Anh cả cậu lo việc bên ngoài, chị dâu cậu lo việc trong nhà, còn có việc cho cậu nữa à?"

"Biến đi, cậu thì biết cái gì." Hoắc Thanh Phong chạy tới phía trước giường của Lâm Doanh Doanh rồi đưa tay: "Chị dâu à, lần đầu gặp mặt, sau này chị phải đứng bên này của bọn em đấy."

Lâm Doanh Doanh ngờ vực nhìn cậu, có ý gì đây? Cô bắt tay với cậu.

Hoắc Thanh Phong duỗi cái tay màu lúa mì ra, một cái tóm gọn cái tay nhỏ mềm mại của Lâm Doanh Doanh lắc lắc: "Chị dâu à, một lời đã định, chúng ta là một phe nha."

"Xong rồi", Lâm Doanh Doanh cảm giác như bị điện giật một cái, ông trời ạ, bên trong này có tĩnh điện sao? Cô vội vàng muốn rút tay về, lại bị Hoắc Thanh Phong mạnh mẽ cầu xin cô đồng ý.

Đột nhiên, trong đầu Lâm Doanh Doanh rơi vào một trận mê muội, từ trong chỗ sâu của trí óc bốc vỡ ra một tin tức, chấn động tới mức ánh mắt của cô phải trợn tròn lên.

Hoắc Thanh Phong thấy thế lập tức bị dọa rụt tay lại, miễn cho anh cả cho rằng cậu ta hù họa chị dâu. Cậu ta vội vàng cười làm hòa: "Chị dâu à, mẹ em nói sau khi chị và anh cả em kết hôn, chúng ta sẽ là người một nhà. Em phải nói vài chuyện với chị trước, em theo anh em, chịu khói giỏi lo cho gia đình, sau này em nghe chị, chỉ đáng ghét nhất chính là bà Hoắc Thanh Hà kia..."

"Hoắc Thanh Phong!" Bên ngoài truyền tới một giọng nói lưu loát cắt đứt lời cậu ta: "Em lại chửi bới chị!"

Hoắc Thanh Phong: "Hôm nay, anh cả kết hôn là ngày tốt lành, tốt nhất chị nên giữ uy tín. Nếu không chị cứ đợi xem mẹ và anh cả sẽ thu dọn chị đi!"

Loading...