Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:01:01
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh nhanh chóng ý thức được bản thân quá xúc động rồi, việc này sẽ khiến Liên trưởng Đinh thích tám chuyện chê cười cô, anh nhẹ nhàng thả cô xuống.

Chân Lâm Doanh Doanh run lên, đứng không vững, vẫn phải ôm cổ của anh, treo trên người anh.

Hoắc Thanh Sơn đành phải ôm chặt cô lại, để cô nằm lên n.g.ự.c mình nghỉ ngơi.

Hơi thở nóng rực của anh phun lên bên tai của cô, tiếng nói khàn khàn, trầm thấp: “Có đau ở chỗ nào không?”

Lâm Doanh Doanh nằm trên n.g.ự.c anh phun ra hơi thở cực nóng, lại không cảm thấy khó chịu chút nào, trái lại tinh thần tươi tỉnh, cô nũng nịu với anh: “Đau, anh xem thử sao?”

Hoắc Thanh Sơn căng thẳng, cúi người kiểm tra cho cô: “Chỗ nào?”

Lâm Doanh Doanh ghé vào bên tai anh, cười vui nói: “Cái m.ô.n.g á...” Ngồi xuống thật là đau.

Hoắc Thanh Sơn: “...” Anh không nên tin cô sẽ ngoan ngoãn, sau khi xác định cô không bị thương gì, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, chiếc xe Jeep đã lái tới bên cạnh, Liên trưởng Đinh dò hỏi: “Ôi chao, thủ trưởng cố ý không cho thanh niên tri thức Lâm biết đâu, kết quả thanh niên tri thức Lâm khí thế bừng bừng đuổi theo chồng tới đây.”

Lâm Doanh Doanh nghe thấy tiếng người ngoài nói thì hơi ngại ngùng, vùi mặt vào sâu trong lòng n.g.ự.c của Hoắc Thanh Sơn, thậm chí vì để dịu bớt căng thẳng mà cô còn dùng sức véo eo thịt căng cứng của anh.

Hoắc Thanh Sơn: “...”

Anh nói với Liên trưởng Đinh: “Thanh niên tri thức Lâm đói bụng rồi, chúng ta cần nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường.”

Anh dẫn Lâm Doanh Doanh đi tới gốc cây ven đường để nghỉ ngơi, Liên trưởng Đinh cầm ấm nước và vài cái bánh bao cao lương đưa cho Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn rửa tay một chút rồi đổ nước vào trong ấm của mình đưa cho Lâm Doanh Doanh uống, anh nhìn bánh bao cao lương cứng ngắc, nên đành tách nó ra làm hai, lấy phần xốp mềm bên trong cho cô ăn.

Liên trưởng Đinh ở bên cạnh lén nhìn qua, hay lắm, hai người này thật buồn nôn mà! Khó mà nhìn ra một người lạnh lẽo, nhạt nhẽo như Hoắc Thanh Sơn lại có thể kiên nhẫn với phụ nữ như vậy.

Mặc dù Lâm Doanh Doanh đói lả nhưng ăn chỉ được vài miếng bánh bao cao lương rồi không chịu ăn nữa. Vẻ mặt của cô mệt mỏi, đôi mắt to vừa mềm yếu lại vừa lười nhác, trông cực kỳ buồn ngủ.

Liên trưởng Đinh muốn cho Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh lên xe ngồi, cô lại kiên trì muốn cưỡi ngựa chung với Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn sợ cô ngồi phía sau không ôm chắc sẽ rớt xuống ngựa nên để cô ngồi lại phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-57.html.]

Lâm Doanh Doanh lập tức vui sướng, nghiêng đầu liếc anh một chút, mang theo dáng vẻ phách lối vì đúng ý.

Hoắc Thanh Sơn biết cô vẫn đang chế giễu chuyện lúc trước anh không chịu cưỡi chung một ngựa với cô. Anh mấp máy môi, giang hai tay ra ôm cô đặt lên lưng ngựa, sau đó xoay người tự mình nhảy lên ngồi đằng sau cô, như vậy anh có thể vòng tay che chở cho cô.

Đến trên huyện, đi thẳng vào binh trại huấn luyện, bắt đầu sắp xếp cho họ ở trong một doanh trị tương đối sạch sẽ.

Một nữ binh hỗ trợ đưa đồ ăn và nước tới, Lâm Doanh Doanh không có khẩu vị gì, cô để Hoắc Thanh Sơn tự mình ăn.

Lúc Hoắc Thanh Sơn ăn cơm, cô đi rửa mặt, trở về thì nằm nhoài bên cạnh anh, dán gò má lên tấm lưng rộng lớn của anh.

“Hoắc Thanh Sơn à, nếu cha em không cho phép thì phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Thanh Sơn nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, thản nhiên nói: “Anh sẽ cố gắng để thủ trưởng đồng ý.”

Nghe anh nói như vậy, Lâm Doanh Doanh lập tức vui sướng, nhanh chóng hôn lên lỗ tai của anh một cái: “Coi như anh thông minh!” Nếu dám nói nghe theo mệnh lệnh,thì cứ đợi cô cắn c.h.ế.t anh đi!

Hoắc Thanh Sơn bị cô đánh lén, cũng không có từ chối như lúc trước mà trái lại nhìn thẳng vào mắt cô, thế mà lại thấy cô đang xấu hổ. Trong mắt anh, cô chính là hơi miệng hùm răng sứa.

Lâm Doanh Doanh thực sự quá buồn ngủ, chỉ mới dựa lên đầu vai của Hoắc Thanh Sơn vài phút mà đã ngủ thiếp đi.

Hoắc Thanh Sơn ôm cô đặt lên trên giường, trong doanh trại khá nóng, trên mặt cô mướt mồ hôi, gương mặt thì đỏ lên. Anh lập tức nắm chặt khăn từ từ quạt gió cho cô, để cô ngủ được thoải mái hơn một chút.

Sau một lúc lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn mà mạnh mẽ, một bóng dáng cao lớn, rắn rỏi xuất hiện ở cửa ra vào, chặn hết ánh sáng ngoài cửa.

Lúc này trời đã sắp tối, mặt trời lặn xuống phía tây, trong phòng lập tức tối xuống.

Người kia đứng ngay ở cửa nhìn vào.

Hoắc Thanh Sơn vừa ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn ánh mắt của ông lập tức giao nhau với ánh mắt của anh ở giữa không trung.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh hỏi: “Đồng chí, thủ trưởng tới rồi sao?”

Người kia chắp tay sau lưng không lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Doanh Doanh, dừng một chút thì xoay người rời đi.

Lâm Doanh Doanh lập tức tỉnh lại: “Cha em đến rồi hả?”

Loading...