Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 400: Hoàn toàn văn

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:47
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Doanh Doanh ngoẹo đầu, vừa yêu kiều vừa hoạt bát: “Chị cả, thế chị nói xem không phải thế sao?”

Hoắc Thanh Hoa: “Phải phải phải, em xinh đẹp nhất, sao chồng em không về?”

Lâm Doanh Doanh: “Anh ấy bận, qua mấy ngày nữa mới tới.” Cô lại hỏi chú ba Tạ đâu.

Lúc này Hoắc Thanh Phong và chú ba Tạ đã về cùng nhau, vừa gặp mặt là nói chuyện cũ một phen, náo nhiệt, ồn ào.

Hoắc Thanh Hoa bảo chú ba Tạ cởi quần áo dính bùn đất ra rồi thay bộ sạch sẽ, chị ấy rất tự nhiên cầm quần áo của chú ấy đi tới bên bồn nước múc lên bắt đầu giặt.

Lâm Doanh Doanh lẳng lặng nhìn.

Hoắc Thanh Hà chu chu miệng ra với cô, đôi mắt thả vô số tín hiệu. Trước đó cô ấy đã len lén nói ở trong thư với Lâm Doanh Doanh, bây giờ quan hệ của hai người này rất tốt.

Lâm Doanh Doanh cười một tiếng, không nói gì.

Bây giờ chú ba Tạ là đội trưởng đội sản xuất, cũng là cán bộ rất có tiếng nói trong thôn Hoắc Gia, mấy bà dâu như bác cả Hoắc, thím ba Hoắc đều rất hòa khí với chú ấy, thậm chí còn rất muộn nịnh nọt chú ấy. Chú ấy là đội trưởng đội sản xuất, lại còn trẻ như vậy, mọi người đều tín phục chú ấy, làm không tốt sao có thể giữ chức nhiều năm thế được chứ.

Đến lúc ăn cơm tối, mấy bà lão rối rít mời đến nhà các bà ấy ăn cơm.

Tất nhiên là mẹ Hoắc không chịu đi, chỉ nói rõ ngày mời khách, gọi mọi người tới ngồi uống chén rượu, mọi người đều giải tán trước đi.

Bác cả Hoắc chủ động nói sẽ mang thức ăn và trứng gà tới, nhất định muốn g.i.ế.c một con gà để đón gió tẩy trần cho mẹ Hoắc: “Trước kia nghèo, luôn hẹp hòi, tiếc rẻ, bây giờ cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn rồi, không thiếu ăn, chẳng thiếu mặc, vậy nên muốn ăn ngon chút. Trong nhà còn nuôi hai mươi con gà nữa đó, em dâu trở về, còn có thể không mổ gà chiêu đãi sao?”

Mẹ Hoắc nói nhà mình cũng sẽ mổ gà, thế nhưng thịnh tình khó chối từ nên đã đồng ý.

Bà cảm giác được, từ sau khi chồng mất thì tâm tính bác cả Hoắc đã thay đổi cực lớn, trở nên hiền hòa cũng thích bàn về vấn đề vệ sinh hơn, trên người không còn mùi lạ như trước kia nữa.

Bác cả Hoắc trở nên sạch sẽ vẫn là công lao của Hoắc Thanh Hoa.

Những ngày mà bác trai Hoắc bệnh tình nguy kịch, bác gái không ăn không uống, chỉ muốn c.h.ế.t chung cùng với chồng mình, để tránh để lại một người cô đơn một mình chịu tội.

Hoắc Thanh Hoa chế nhạo bác ấy một hồi không hề khách khí chút nào, nói bác ấy đã bao nhiêu ngày không tắm rồi, làm bác trai Hoắc ngột ngạt đến trước khi lâm chung mà còn không thể lấy hơi thật tốt, bảo bác ấy nhanh chóng đi tắm rửa thật sạch sẽ, để cho bác trai Hoắc ngửi xem rốt cuộc là bác ấy có mùi như thế nào, nhớ lấy để đời sau còn có thể làm vợ chồng.

Mặc dù những lời này khó nghe, thế nhưng bác gái Hoắc lại nghe lọt, bác ấy đi tắm rửa gột sạch rất nhiều bùn bẩn trên người mình, ngược lại nhận được một câu mùi thương rất dễ chịu của bác trai Hoắc.

Bác trai Hoắc mỉm cười mà ra đi, c.h.ế.t không đau khổ, mọi người cũng không có gì mà phải đau khổ cả, nhất là Hoắc Thanh Sơn còn về chạy tang đưa bác cả một đoạn đường, rất có mặt mũi, cho nên bác cả Hoắc cũng không còn khổ sở như trước nữa, ngược lại tính tình còn trở nên rộng lượng hơn.

Khi nấu cơm, Hoắc Thanh Hoa bảo mẹ Hoắc và Lâm Doanh Doanh đi nghỉ ngơi, chị ấy kêu Hoắc Thanh Hà vào hỗ trợ, kết quả bác cả Hoắc mang theo con dâu mình tới, bảo Hoắc Thanh Hoa đi nói chuyện, còn bác ấy phụ trách sắp xếp cơm nước.

Bác ấy cười nói: “Yên tâm đi, chị dâu con nấu cơm rất chú trọng vệ sinh.”

Hoắc Thanh Hoa không ở yên được, vẫn là kêu bác cả Hoắc đi ra ngoài, chị ấy và chị dâu nấu cơm, trò chuyện với nhau.

Bác cả Hoắc liền muốn có đi có lại, bác ấy tiến tới bên cạnh mẹ Hoắc, cười nói: “Mẹ Thanh Sơn à, bà nói Thanh Hoa bị lỡ mất thời gian sáu năm, hồi đó bà đi, bây giờ cũng đến lượt định hôn sự cho nó rồi.”

Mẹ Hoắc nói: “Cũng đã có người giới thiệu, còn là thanh niên chưa lập gia đình nữa đó, chỉ là nó không thích.”

Bác cả Hoắc nhỏ giọng nói: “Bà không phát hiện ra sao?”

Mẹ Hoắc: “Phát hiện cái gì?”

Bác cả Hoắc đánh mắt, nhìn Hoắc Thanh Hoa một cái rồi lại nhìn thêm chú ba Tạ.

Mẹ Hoắc: “Cái gì?”

Bác cả Hoắc thở đài, không thể làm gì khác hơn là nói rõ: “Bà không cảm thấy Thanh Hoa và Tạ Quang Minh xứng đôi hả?”

Mẹ Hoắc liền biến sắc, vội vàng nói: “Đừng có nói bậy.”

Bác cả Hoắc bảo bà không cần lo lắng: “Không phải nói bậy, đây là nói thật, bà nhìn xem, hai người bọn họ tuổi tác không khác biệt nhau lắm. Bà cũng không ở nhà mấy năm nay, bọn họ còn cùng nhau kết nhóm ăn cơm chung, mùa hè Thanh Phong đi đến chỗ Tạ Quang Minh ngủ trưa, mùa động Tạ Quang Minh tới chỗ này kết nhóm, giống như một nhà vậy. Dù sao cũng chỉ có một mình, cũng đều không thích tìm người ngoài, thế thì sao không dứt khoát ở cùng nhau luôn đi?”

Mẹ Hoắc còn có chút khúc mắc: “Nhưng Quang Minh là chú ba của nó mà.”

Bác cả Hoắc: “Chú ba cái gì chứ? Tôi gọi là Tạ Quang Minh thì chú ấy lại kêu tôi lại bằng bác gái, đáng lẽ ra chú ấy phải gọi tôi bằng thím, thế mà chú ấy lại xưng huynh gọi đệ với cậu hai hả? Đều là các bà đã quen rồi thôi, chú ấy đi theo làm việc, thì cứ lớn làm anh, nhỏ làm em thôi.”

Thôn Hoắc Gia là tộc người họ Hoắc, họ Tạ và mấy họ khác đều là sau này mới lục tục dọn tới nương nhờ người thân, bạn bè, chẳng những không có quan hệ m.á.u mủ, mà bối phận cũng là mỗi người tự luận ra.

Trước kia mẹ Hoắc lo lắng người ta xuyên tạc, không tốt với bọn nhỏ, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới mặt đó.

Nhưng không ngờ bác cả Hoắc lại rất rõ ràng.

Mẹ Hoắc còn có chút chưa hiểu hết, sợ người ta nói lời ra tiếng vào, ảnh hưởng đến danh tiếng của con cái, cũng ảnh hưởng tới công việc của Tạ Quang Minh và Thanh Hoa.

Bác cả Hoắc: “Mấy năm nay bà không ở nhà, bà không biết đó thôi, hai người bọn rất được người ở thôn chúng ta kết duyên với nhau đó. Mới đầu còn giới thiệu không ít đối tượng cho bọn họ, thanh niên, gái lớn chưa lập gia đình đều có cả, nhưng hai người bọn họ đều nó mình không cần. Bà nghĩ xem, bà còn không nghĩ ra là thế nào sao? Mấy người già trong đại đội chúng ta đều sắp xếp làm mai cho hai người bọn họ, chỉ sợ là bà không đồng ý, cho nên muốn thương lượng đối chút với bà.”

Mẹ Hoắc: ... Thì ra là toàn thôn đều đang khuyến khích con gái của tôi và Tạ Quang Minh kết hôn hả?

Vừa vặn lúc này Hoắc Thanh Hồ, Tạ Vân trở về cùng nhau, bọn chúng vừa mới đi bơi ở trong sông, tóc ướt nhẹp, còn xách mấy đuôi cá.

Tạ Vân hô: “Bà nội, bà ngoại cháu nói ăn cơm, bảo chúng cháu đi hái hạnh, chị dâu cháu thích ăn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-400-hoan-toan-van.html.]

Mặc dù mẹ Tạ Vân mất sớm, nhưng bởi vì hai nhà gần nhau, cho nên Tạ Quang Minh vẫn luôn duy trì quan hệ rất tốt với nhà bố mẹ vợ. Nhiều năm như vậy, chú ấy qua lại giống như con nuôi, thường giúp đỡ làm việc, có quan hệ không tệ với hai em vợ.

Bác cả Hoắc cười lên: “Nhìn xem, thằng nhỏ này hiểu chuyện lại có mắt nhìn, không phải là chuyển luôn cả bối phận rồi sao?”

Tạ Vân chỉ thuần túy là lợi dụng, cậu bé nhỏ hơn Hoắc Thanh Hồ năm tuổi, nhưng lại cùng tuổi với Lương Đại Lực, Tiểu Ngũ, cậu bé gọi Hoắc Thanh Hồ là anh, để cho Lương Đại Lực gọi cậu bé bằng chú, sau đó cậu bé còn phải nhường nhịn Lương Đại Lực.

Cậu bé cảm thấy thiệt thòi rất lớn.

Như vậy chẳng thà cậu bé vẫn gọi Hoắc Thanh Hồ bằng anh, rồi kêu Lương Đại Lực là anh, cuối cùng chỗ tốt đều rơi xuống đầu mình.

Thay đổi như vậy, trong mấy năm liền biến thành thói quen.

Mẹ Hoắc cũng chỉ là cảm thấy cậu bé tính tình trẻ con, cũng không cân nhắc nhiều như vậy, không ngờ lại phải ở đây lo chuyện.

Bà muốn thương lượng với Lâm Doanh Doanh xem sao.

Nhiều năm như vậy, bà đã có thói quen là có chuyện gì cũng nói với Lâm Doanh Doanh, con dâu có chính kiến hơn con trai. Mặc dù Lâm Doanh Doanh yếu ớt, có vài tính xấu, cũng coi như là không thích lao động, không thích học tập, cả ngày lười biếng, thế nhưng phàm là nghĩ cách giải quyết vấn đề thì lại vừa dứt khoát vừa nhanh gọn, cho tới bây giờ cũng chưa từng do dự, cũng chưa hề nhìn trước lo ngó sau, chưa hề hối hận, đặc biệt là có quyết đoán.

Lâm Doanh Doanh chính là người đáng tin cậy trong nhà bọn họ.

Bà nói chuyện này với Lâm Doanh Doanh, Lâm Doanh Doanh cười nói: “Được ạ, không phạm pháp, không trái với luân thường đạo lý, có gì mà không được?”

Mẹ Hoắc: “Chỉ thế thôi sao?” Bà không ngờ con dâu lại không hề chớp mắt mà gật đầu đồng ý luôn.

Lâm Doanh Doanh buồn bực nhìn bà: “Mẹ, không được chỗ nào? Thứ nhất, hai người bọn họ đều đang trong trạng thái chưa lập gia đình, không phạm trùng hôn (kết hôn với người khác khi đang có vợ hoặc chồng). Thứ hai, hai người bọn họ không có quan hệ m.á.u mủ, không phạm vào luân thường đạo lý. Làm sao lại không được?”

Mẹ Hoắc vừa nghe cô nói như vậy, phân biệt cẩn thận thì thấy cũng phải, mặc dù cả ngày bà cứ gọi chú ba, chú ba, thế nhưng thật ra thì Tạ Quang Minh người ta vẫn còn trẻ tuổi. Tạ Quang Minh nhỏ hơn chồng mình hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn mình mười sáu tuổi, chỉ lớn hơn Thanh Hoa năm tuổi.

Như vậy rõ ràng là không có vấn đề gì, mẹ Hoắc cũng làm mình phải ngạc nhiên, thế mà sự thật lại là như vậy hả?

Nhiều năm vậy mà bà lại không suy nghĩ cẩn thận tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh vỗ vỗ vai bà, cười nói: “Mẹ, không nghĩ thì không biết, nhưng vừa nghĩ tới lại bị dọa cho mình giật mình, đúng không?”

Mẹ Hoắc được Lâm Doanh Doanh nói như vậy thì đã thoát khỏi khúc mắc, sau đó lại bắt đầu tự trách: “Vậy nếu đã như thế, trước khi mẹ đi cũng nên giải quyết xong chuyện của chúng nó, không đến nỗi làm lỡ thời gian sáu năm kia.”

Sáu năm đó, nếu mà có con thì cũng đã năm tuổi rồi.

Lâm Doanh Doanh phì cười lên: “Nhìn bà lão gấp gáp chưa kìa, sao lại sốt ruột như vậy chứ? Sáu năm nay bọn họ không ở cùng một chỗ sao? Là trời nam đất bắc hả, hay là có người ngoài chen chân vào?”

Mẹ Hoắc không hiểu nhìn cô: “Doanh Doanh, có ý gì?”

Lâm Doanh Doanh: “Mẹ, cái này gọi là khoảng cách sản sinh tốt đẹp, mặc dù không về bên nhau, nhưng lại thẳng ở chỗ là được ở cùng một nơi. Hai người có tình cảm ở cùng dưới một mái hiên, mặc dù không kết hôn, nhưng trong lòng ai cũng đều có đối phương, cảm giác kia vô cùng ngọt ngào.”

Loại cảm giác yêu đương này, bà lão làm sao mà hiểu được chứ.

Ai ya, nghĩ như vậy, cô cũng muốn thử với Hoắc Thanh Sơn xem, trở về sẽ kêu anh là chú, bảo anh giữ một khoảng cách nhất định!

Mẹ Hoắc đã không còn luẩn quẩn nữa, lập tức đi tìm bác cả Hoắc thì thầm.

Hai bà lão bắt nhịp với nhau, định lúc ăn cơm sẽ tách Hoắc Thanh Hoa và Tạ Quang Minh ra nói chuyện một chút.

Hoắc Thanh Hoa thì dễ rồi, bất kể là Lâm Doanh Doanh hay là mẹ Hoắc thì đều có thể nói, chỉ là Tạ Quang Minh thì để cho ai nói mới thích hợp đây?

Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ quấn quýt của hai người, cười nói: “Không cần đến người ngoài đâu, cứ để cho Tạ Vân đi nói.”

Bác cả Hoắc cười nói: “Vẫn là vợ Thanh Sơn có cách, đúng là Tạ Vân rất thích hợp.”

Khi ăn cơm tối, bác cả Hoắc không chịu ở lại, dẫn con dâu về, để người một nhà mẹ Hoắc được nói mấy lời thân mật.

Mẹ Hoắc cảm khái: “Ai có thể ngờ, bác cả của các con còn có thể có một ngày thấu tình đạt lý như vậy chứ.”

Không phải là bác ấy chỉ nịnh hót nhà mình, mà nghe Thanh Hoa nói bác ấy cũng đều ôn hòa với tất cả mọi người trong thôn, không còn cay nghiệt như trước nữa.

Lúc ăn cơm, Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hồ dọn cơm ra sân.

Trước đó Lâm Doanh Doanh đã bị Hoắc Thanh Hoa và Hoắc Thanh Hạnh đút cho no rồi, bây giờ chỉ ngồi bên cạnh phe phẩy quạt hương bồ.

Hoắc Thanh Hoa rất yêu thích hai đứa nhỏ, cầm hai cái ghế xinh xắn ra đưa qua cho chúng nó ngồi, còn lấy hai cái đùi gà to nhất, ngon nhất cho mỗi đứa một cái.

Mạch Đậu trả lại cái của cậu bé về, khôn khéo vô cùng: “Mọi người ăn cái này đi, cháu ăn và em gái ăn chung một cái là được rồi.”

Cậu bé vô cùng trưởng thành cầm bánh bao nhúng vào canh gà bón cho em gái, em gái lập tức há to miệng ăn.

Em gái híp mắt, mềm mại, êm ái khen: “Ăn, ngon!”

Tạ Vân đột nhiên trông thấy mà ham vô cùng, Hoắc Thanh Hồ thấy vậy thì nhét một miếng thịt gà vào trong miệng cậu bé: “Ăn của em đi.”

Tạ Vân cắn thịt gà, cười ha ha, cậu bé nghiêng đầu sát tới bên tai Tạ Quang Minh nhỏ giọng nói: “Cha, con cũng muốn có một em gái, khi nào cha và cô cả sinh cho con một em gái thế?”

Tạ Quang Minh đang uống canh thiếu chút nữa là phun ra ngoài.

HOÀN

Loading...