Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 399
Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:44
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ ngồi xe trở về thôn, lập tức dẫn tới náo động rất lớn, những bà lão không ra đồng và đám trẻ con trong thôn đều rối rít chạy tới cửa nhà họ Hoắc xem náo nhiệt, nhìn từng cái hòm da được vác vào, nhìn từng giỏ đồ ăn ngon được gánh vào, mấy đứa nhóc vô cùng hâm mộ đến nỗi con người cũng phát sáng cả lên.
Lúc này có một thiếu niên mười mấy tuổi hô lên: “Thanh niên tri thức Lâm, cô còn nhớ tôi không?”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Dĩ nhiên là nhớ, cậu không phải Thò Lò Mũi Xanh sao.”
Khi thằng nhóc này còn nhỏ kể cả mùa đông lẫn mùa hè đều mang theo hai hàng nước mũi to, cũng không biết là có chuyện gì mà bây giờ nhìn thì da mặt đen thui, nhưng mũi thì lại sạch sẽ rồi.
Khuôn mặt đen đen của thiếu niên kia đỏ lên: “Sao lại còn vạch trần chuyện xấu của người ta chứ?”
Lâm Doanh Doanh phát kẹo cho bọn họ ăn.
Hoắc Thanh Hồ đã là một chàng trai mười tám tuổi, không còn là thiếu niên nhỏ lúc trước nữa, toàn thân đều phát ra khí chất lạnh lùng, ngầu đét, không còn thích phản ứng lại mấy đứa nhóc con bẩn thỉu kia một chút nào nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng Tạ Vân lại cảm thấy rất hứng thú, lúc cậu bé còn nhỏ, cũng chỉ có bảy tám tuổi, một lần trở về cũng chẳng ở được mấy ngày, lần này về phải khoe khoang thật tốt một trận mới được!
Đồ chơi của cậu bé, quân trang của cậu bé, sao năm cánh của cậu bé, cuốn truyện tranh nhỏ của cậu bé, kẹo của cậu bé... Bây giờ cậu bé đã là người có tiền rồi!
Bày trí trong nhà vẫn giống như lúc bọn họ rời đi, nhưng nhà cửa đã mới hơn rất nhiều, thoạt nhìn là mới vừa tu sửa, đường cũng được lát lại lần nữa. Nhưng hoa cỏ, cây cối trong nhà vẫn còn nguyên, xanh um tươi tốt, màu sắc rực rỡ, vô cùng mừng vui.
Hoắc Thanh Hà cười nói: “Chị dâu, mọi người trở về thật là đúng lúc, chúng ta có thể nhuộm móng cho nhau rồi.”
Hoắc Thanh Hà đã hai mươi sáu tuổi nhưng không hề nhìn thấy dấu vết của năm tháng, ngược lại càng thời thượng, xinh đẹp hơn, toát ra ý vị trưởng thành, phong tình không hề kiêng kỵ chút nào.
Cô ấy mang hết những thứ tốt của mình ra cho Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hạnh, còn không nhịn được mà chua xót trêu chọc Hoắc Thanh Hạnh: “Trong những chị em gái chúng ta, chỉ mình em là có phúc nhát, đi theo anh chị dâu không cần phải làm việc, còn có thể ăn sung mặc sướng, bây giờ còn đi ca hát, diễn kịch, thành minh tinh lớn rồi! Em đúng là giỏi lắm. Khi còn nhỏ chị thấy em đ.ấ.m vào mồm cũng không nói được lời nào, chưa từng nghĩ trái lại em là người có tiền đồ nhất.”
Mặt Hoắc Thanh Hạnh đỏ ửng lên: “Chị hai, chị nói bậy cái gì vậy, các chị có tiền đồ hơn em mà, em chỉ là nghe theo chị dâu, ca hát cho mấy đứa nhỏ và các chiến sĩ mà thôi, đâu phải là minh tinh gì chứ?”
Hoắc Thanh Hà: “Em không cần khiêm tốn, chị cũng đã nhìn thấy em trên báo chí rồi. Đúng rồi, chị lại còn nhìn thấy em trên phim nữa đó, trong bộ phim “Vạn lý băng phong” đó, có một nữ văn công ca hát, có phải em không?”
Hoắc Thanh Hạnh suy nghĩ một lúc, hình như cũng có chuyện như vậy, lần đó đến tổng cục nói là có người muốn quay chụp cô ấy ca hát gì đó, lại còn kéo cô ấy đi vào trong tuyết hát, làm cô ấy bị lạnh cóng đến sắp đông cứng luôn.
Cô ấy sợ là mẹ Hoắc và Lâm Doanh Doanh lo lắng nên không nói, hóa ra lại là đóng phim à?
Hoắc Thanh Hà cười nói: “Đáng tiếc, em không phải là vai chính, chỉ hát có một bài rồi không thấy đâu nữa, sau đó nhân vật chính nói em bị đông cứng c.h.ế.t ở trong tuyết, cũng lên án xã hội cũ độc ác vô cùng!”
Lâm Doanh Doanh cũng hứng thú: “Sao chị lại không biết? Mỗi một tuần ở chỗ chị cũng chiếu phim mà.”
Vì để làm cuộc sống sau giờ làm ở nông trường được phong phú hơn, Lâm Doanh Doanh bắt đầu sắp xếp làm một ban chiếu phim ở nông trường, định kỳ tới tổng cục kéo máy và cuộn phim về chiếu phim, về cơ bản mười ngày là có thể chiếu một lần, một lần chiếu ba phim, để mọi người xem đã nghiền.
Nhưng cũng chưa từng nghe nói Thanh Hạnh được đóng bộ phim nào cả, vậy mà cô lại bỏ lỡ! Cô không lấy được phim mới nhất! thật là quá đáng!
Rất nhanh mấy người bác cả Hoắc và mấy bà lão đều tới tìm mẹ Hoắc ôn lại chuyện cũ, nói chuyện phiếm.
Vừa nhìn thấy mặt thì bác cả Hoắc liền bắt đầu lau nước mắt: “Lúc mẹ Thanh Sơn ở nhà, chúng ta còn xấu tính ầm ĩ với nhau, chúng tôi rất nhớ bà, ngày nào cũng nhắc tới bà đó.”
Ban đầu những tị nạnh, tranh đoạt, ghen tị theo thời gian trôi đều biến thành niệm tưởng của những người già sau khi chia tay, bây giờ con cái của mẹ Hoắc có tiền đồ, bọn họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Mẹ Hoắc và Thanh Sơn còn trở thành vốn liếng để bọn họ ở nhà đi khoe khoang, tự nhiên là tâm tính cũng sẽ biến chuyển.
Nhất là hai năm trước bác trai Hoắc qua đời, trong lúc cấp bách Hoắc Thanh Sơn còn trở về chạy tang, cho bác trai Hoắc đủ thể diện, bác gái Hoắc cảm thấy trên mặt như phát quang gấp bội, rất có thể diện, bây giờ tâm tính cũng không còn giống với trước kia nữa.
Bây giờ bác ấy nhìn thấy mẹ Hoắc, thật ra lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Mặc dù thím ba Hoắc không biến hóa như bác cả Hoắc, nhưng bây giờ mẹ Hoắc cao cao tại thượng, thím ấy đúng là ghen tị không thôi. Bất kể là chồng vẫn còn trẻ, nhưng chuyện gì thím ấy cũng đều thua kém người ta, hơn nữa, con dâu đứa nào cũng gây chuyện, khỏi nói làm thím ấy phiền lòng thế nào, cho nên bây giờ thấy mẹ Hoắc thím ấy chỉ có thể lấy lòng, nịnh bợ thôi.
Bảy tám bà lão đều rối rít làm thân hưởng vinh với mẹ Hoắc, kéo bà muốn về nhà mình ăn cơm cùng.
Đã mấy năm mẹ Hoắc không về nhà, nhìn thấy mấy người quê cũ, dĩ nhiên là rất gần gũi.
Trong nhà hòa khí vô cùng, vui vẻ hòa thuận.
Hoắc Thanh Hồ ngại nhiều người phiền, cậu ấy liên kêu Tạ Vân, dẫn theo Mạch Đậu và Tống Tống đi chơi. Mặc dù bọn họ tới từ nông trường, nhưng Lâm Doanh Doanh lại biết ăn mặc, nên mấy đứa bé đều ăn mặc sạch sẽ.
Nhất là Mạch Đậu và Tống Tống, không mặc bao bố bẩn thỉu như mấy đứa trẻ nhà quê, mà mặc quần áo vô cùng vừa người, phá lệ chói mắt, chọc cho bọn nhỏ nhìn mà không dừng được.
Mấy thiếu niên cùng lứa với Hoắc Thanh Hồ, bây giờ càng không có cách nào so sánh với cậu ấy nữa rồi.
Bọn chúng đứa nào cũng dãi nắng dầm mưa làm lụng, mới trẻ tuổi mà đã dính sương gió của năm tháng, mặc dù ánh mắt vẫn đơn thuần, thế nhưng nhìn gương mặt cũng lớn hơn Hoắc Thanh Hồ.
Hoắc Thanh Hồ và bọn họ hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Chỉ là bọn họ rất yêu thích Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân, nghe Tạ Vân kể những chuyện vui ở nông trường là đã đủ rồi. Bất kể là kể cái gì thì bọn họ cũng cảm thấy hiếm lạ, nào là trận tuyết lớn ngập hết bắp chân, nào là rừng cây vô biên, nào là cá ăn không hết, còn có hoa màu phóng mắt không thấy điểm cuối, ăn bánh bao trắng quanh năm suốt tháng!
Nông trường thật là tốt!
Đang nói chuyện, Hoắc Thanh Hoa chạy bước nhỏ trở về từ bên ngoài, thấy Hoắc Thanh Hồ chị ấy còn kêu lên một tiếng: “Thanh Phong, mẹ và chị dâu em về rồi hả, tại sao em lại ở đây ba hoa chích chòe thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-399.html.]
Tạ Vân ha ha cười to: “Cô cả, chị ngốc hả.”
Lúc này Hoắc Thanh Hoa mới nhận ra là em út, vừa đập vào mắt, ha anh em này có vẻ ngoài giống nhau như vậy. Chị ấy chạy lên trước, vỗ vào bả vai Hoắc Thanh Hồ một cái, vui vẻ nói: “Được đấy Thanh Hồ, đã cao lớn như vậy rồi, sắp đuổi kịp anh cả của em rồi đấy.”
Hoắc Thanh Hồ hỏi thăm chào chị cả một tiếng, sau đó nhàn nhạt nói: “Em còn thấp hơn anh cả năm xăng ti mét.” Hy vọng mình còn có thể cao hơn một chút nào.
Hoắc Thanh Hoa vui mừng không thôi, lại ấn ấn đầu Tạ Vân, xoa xoa rồi hồi phục lại tinh thần, vỗ đầu Tạ Vân một cái: “Mới vừa rồi em gọi chị là cái gì?”
Tạ Vân nhỏ giọng: “Cô...” Cậu bé đối mặt với ánh mắt hung dữ của Hoắc Thanh Hoa kia, cuối cùng nuốt chữ “cả” cuối cùng xuống cùng với nước miếng.
Tống Tống thấy Hoắc Thanh Hoa đánh chú và anh trai, có chút khẩn trương, rúc rúc vào n.g.ự.c Mạch Đậu.
Mạch Đậu lập tức che chở em gái, phòng bị nhìn Hoắc Thanh Hoa, tránh cho cô cả này lại đánh người!
Lúc này Hoắc Thanh Hoa mới nhìn thấy hai đứa trẻ xinh đẹp trốn ở sau lưng Hoắc Thanh Hồ, kinh ngạc vui mừng, mắt sáng lên, lớn tiếng nói: “Mẹ ơi, đây là Mạch Đậu và Tống Tống nhỉ, cháu trai trưởng và cháu gái cả của cô, ai ya, thật là đẹp, mau để cô cả yêu yêu nào.”
Hoắc Thanh Hoa muốn ôm lấy Tống Tống.
Mạch Đậu nhăn mày, mắt nghiêm túc nhìn chị ấy: “Cô cả, cô đánh người, không đúng.”
Hoắc Thanh Hoa ngẩn ra, ngay sau đó cười lên: “Đó không phải là đánh, đó là thân mật.”
Vừa nói chị ấy còn vỗ nhẹ vào đầu Mạch Đậu một cái: “Cháu nhìn xem, không đau một chút nào có đúng không?”
Mạch Đậu nhìn Tạ Vân một cái, Tạ Vân làm một cái mặt quỷ, còn không đau sao, một cái vỗ kia làm cậu bé còn lảo đảo nữa đó! Sau khi cô cả này làm nữ đội trưởng, sức mạnh đã lớn lên trông thấy.
Hoắc Thanh Hoa ôm Mạch Đậu và Tống Tống một chút, lúc này mới nói với Tạ Vân: “Cha em ở ruộng lúa mì, đợi một lát nữa sẽ về.”
Tạ Vân cười ha ha: “Cô cả, vậy em đi tìm cha đây.” Cậu bé sợ Hoắc Thanh Hoa lại đánh cậu bé, chạy đi như một làn khói.
Hoắc Thanh Hồ đưa Mạch Đậu và Tống Tống cho Hoắc Thanh Hoa, cũng đi theo Tạ Vân.
Tống Tống thấy chú và anh đã đi, lập tức trợn tròn cặp mắt, phòng bị nhìn chằm chằm cô cả, rất sợ chị ấy đánh mình và anh trai.
Mạch Đậu cúi đầu xoa dịu con bé: “Cô cả không đánh người đâu, không đau.”
Lúc này Tống Tống mới thả lỏng, ngọt ngào cười một tiếng với Hoắc Thanh Hoa: “Cô!”
Hoắc Thanh Hoa trả lời một tiếng, vui vẻ đến nước mắt cũng trào ra, ôm lấy Tống Tống: “Đúng là một đứa trẻ xinh đẹp, sao lại yêu thích cháu như vậy chứ. Làm người ta yêu thích giống như anh trai của cháu vậy.”
Một tay chị ấy bế Tống Tống, một tay dắt Mạch Đậu về nhà.
Mạch Đậu: “Cô cả, sức mạnh của cô thật là lớn.”
Một tay mẹ của cậu bé không thể bế nổi em gái.
Hoắc Thanh Hoa vui vẻ, cũng bế cả cậu bé lên: “Cháu xem, sức mạnh của cô cả rất lớn, bế hai cháu cũng chẳng có chút vấn đề nào cả.”
Chị ấy liền bế hai đứa trẻ về nhà, thấy Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hà, Hoắc Thanh Hạnh ở trong sân đang sắp xếp nhuộm móng.
Chị ấy ai ya một tiếng: “Em nhìn các em xem kìa, vừa mới về nhà là đã chuẩn bị những thứ chẳng ăn được này, không đứa nào đói bụng sao?”
Lâm Doanh Doanh tiến lên chào hỏi chị ấy, đưa tay muốn đón lấy con mình.
Hoắc Thanh Hoa né tránh cô, săn sóc bế hai đứa bé, đắc ý nói: “Chị tình nguyện bế, chị thân thiết một chút. Không biết là chị nhớ hai đứa chúng nó thế nào đâu, còn nhớ hơn là nhớ các em và mẹ.”
Hoắc Thanh Hà ở đó kêu lên: “Chị nhớ cháu gái chị làm gì, chính chị tự kết hôn rồi sinh lấy đi.”
Sắc mặt Hoắc Thanh Hoa có chút mất tự nhiên, tránh móc Hoắc Thanh Hà một tiếng: “Còn em cứ kén cá chọn canh đi, cẩn thận biến thành bà cô già đó.”
Hoắc Thanh Hà nghiêng đầu, kiêu ngạo nói: “Bà cô già cái gì chứ, nếu như không tìm được người nào vừa ý, em tình nguyện làm thiếu nữ lớn tuổi. Bây giờ em chính là phóng viên được mời riêng của tờ báo huyện đó, rất nghiêm túc chăm chỉ đi thu thập chứng cứ đó! Chị coi em là tuyên truyền viên chân đất quê mùa của đại đội các chị, ngay cả chủ đề xây dựng phát triển mà cũng phải viết thành bài đó hả? Sau này em còn muốn là phóng viên của tờ báo tỉnh nữa đó!”
Hoắc Thanh Hoa: “Doanh Doanh, em mau nói nó đi, xem nó có thể không, vừa kiêu ngạo lại vừa già mồm cãi láo, lại còn làm phóng viên tờ báo của tỉnh nữa chứ, người ta có nhiều sinh viên như vậy mà còn không cần, sau còn đến lượt em được chứ?”
Hoắc Thanh Hà: “Chị dâu em nói, văn hóa không phân sinh viên, chính em học tốt, còn giỏi hơn cả sinh viên nữa là. Em đã từng được lên thành phố học lớp đào tạo bộ môn tuyên truyền rồi, chuyên về huấn luyện làm phóng viên, còn được phát cả giấy chứng nhận rồi!”
“Được, được, được, chị phục em, em gái chị rất lợi hại, em dâu chị càng lợi hại hơn, nói câu nào cũng đều là miệng vàng lời ngọc, nghe theo các em hết.” Hoắc Thanh Hoa cười vui vẻ, không có chút dáng vẻ tức giận nào cả.
Lâm Doanh Doanh khẽ cười nhìn các cô ấy cãi vã, tựa như lại trở về khi mới gả tới, mặc dù thời gian đã trôi qua, nhưng tình cảm mọi người không biến đổi thành lạnh nhạt, xa cách, ngược lại thời gian lâu dần còn kiên cố hơn, đây chính là chuyện tốt nhất.
Cô đá bay dép, sau đó bắt đầu nhuộm móng chân.
Lúc này Hoắc Thanh Hoa mới đặt hai đứa nhỏ xuống: “Nhuộm cho cả cháu gái cô nữa nhé, xem tướng mạo xinh đẹp của cháu gái cô kìa, đúng là còn xinh đẹp hơn cả mẹ và cha con nữa đó.”
Mạch Đậu và Tống Tống hai miệng đồng thanh nói: “Mẹ xinh đẹp.”
“Chậc chậc!” Hoắc Thanh Hoa: “Nhìn xem kìa, đứa nhỏ này có giáo dục đó.” Chị ấy ngồi xuống nhuộm móng chân cho Lâm Doanh Doanh, nhuộm xong còn cầm lá cỏ bọc rồi dùng sợi dây cuốn lên: “Em xem em hay ghen tị chưa kìa, ngay cả giấm của trẻ con mà cũng ăn (ghen tị), còn phải khen em xinh đẹp nhất nữa chứ.”