Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 398

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:42
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ cày bừa vụ xuân xong, có một khoảng thời gian rảnh rỗi, Hoắc Thanh Sơn cũng có thể thả lỏng đôi chút. Khoảng thời gian nay về cơ bản anh đều đến tổng cục hoặc là thủ đô để mở họp học tập, hoặc chính là dẫn mấy trại trưởng đến viện nghiên cứu của nông trường tham quan học tập, hiểu biết các loại máy nông nghiệp, kiến thức công nghiệp.

Qua hai ngày nữa chính là sinh nhật Tống Tống một tuổi, đám người Văn Thiến vốn còn muốn dự tính kế hoạch sinh nhật cho con bé, nhưng Lâm Doanh Doanh lại muốn dẫn cả nhà về quê một lần.

Đảo mắt đã đi sáu năm, khi Lâm Doanh Doanh đưa mẹ Hoắc là Mạch Đậu đi qua thủ đô, Hoắc Thanh Sơn dẫn mấy em trai về nhà chạy tang cho bác trai Hoắc, còn những lần khác chính là hai năm trước Hoắc Thanh Phương kết hôn với Thường công, thừa dịp đến thủ đô học tập hai người đó đã đến nông trường một lần.

Tính thời gian thì mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh cũng đã có sáu năm là chưa trở về quê rồi, cũng không gặp được mấy người Hoắc Thanh Hoa, Hoắc Thanh Hà và Hoắc Thanh Phong, quả thực rất nhớ.

Nhất là gần đây mẹ Hoắc luôn mơ thấy quê nhà, còn nhắc tới đã rất nhiều năm chưa đến viếng mộ đốt tiền cho ông nhà rồi, vậy nên Lâm Doanh Doanh muốn dẫn bà về thăm, ở quê thêm một thời gian cũng được.

Dẫu sao bây giờ nông trường này cũng đã ổn định lại rồi.

Mấu chốt là cô đã có hai đứa con, không còn dính lấy Hoắc Thanh Sơn như lúc ban đầu nữa, ha ha, lời này không thể để cho Hoắc Thanh Sơn biết được, anh sẽ buồn bực.

Cô và Hoắc Thanh Sơn thương lượng: “Anh có muốn về cùng bọn em không?”

Hoắc Thanh Sơn: “Anh không tiễn em được, một mình em có thể tự ra ngoài không?”

Lâm Doanh Doanh cười lên: “Anh bớt xem thường em đi, không có anh em còn không ra khỏi cửa được chắc?”

Hoắc Thanh Sơn lập tức ôm lấy cô, cằm đặt trên bả vai cô: “Bởi vì anh không thể rời xa em được.”

Lời tỏ tình bất ngờ không kịp đề phòng này làm cho nụ cười của Lâm Doanh Doanh càng tươi sáng hơn, cô nhỏ giọng nói: “Chúng em đi về trước, chờ tổng cục anh họp xong thì đi qua, chúng ta còn có thể cùng nhau trở về mà. Anh yên tâm đi, Thanh Hồ và Tạ Vân đều đã lớn, cũng có thể giúp một tay mà.”

Mạch Đậu và Tống Tống lại ngoan như vậy, không biết là dễ trông thế nào đâu.

Thế nhưng vừa nghĩ tới bọn họ phải đi một thời gian rất dài, trái tim Hoắc Thanh Sơn liền trống rỗng, có chút không thích ứng được. Anh dùng sức ôm Lâm Doanh Doanh vào trong ngực: “Anh tranh thủ thời gian đi đón mọi người sớm một chút.”

Chuyến xuất hành này chuyện làm Lâm Doanh Doanh chú ý nhất không phải là hai nhóc con, mà là mẹ Hoắc, sau sáu năm mẹ Hoắc cũng đã già đi trông thấy, cô sợ mẹ Hoắc thấy mình đã lớn tuổi lại nghĩ ngợi gì đó, cho nên tận lực khuyên bảo đôi câu.

Mẹ Hoắc hiểu ý của Lâm Doanh Doanh, cười nói: “Doanh Doanh, con khỏi phải lo lắng cho mẹ, mẹ vẫn khỏe. Mẹ chỉ là nằm mơ mấy ngày liền, lại nhớ tới cha các con mãi. Đi về thăm một chút là tốt thôi.”

Bà còn chưa cảm thấy mình già chút nào đâu, con trai làm đoàn trưởng, vô cùng ân ái với con dâu, bây giờ có đủ cả trai lẫn gái, ngày tốt đẹp còn dài.

Những đứa con gái khác cũng đều có thành tích, không cần bà phải lo lắng, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại, duy chỉ có mấy ngày nay cứ mơ thấy ông nhà, vậy thì trở về sẽ đốt tiền vàng, an lòng hơn.

Lâm Doanh Doanh tự mình xin nghỉ cho Hoắc Thanh Hạnh và hai thằng nhóc kia, sau đó lại liên hệ để đặt vé, rồi lại mang theo thêm một chút phiếu lương thực và tiền, mang theo cả những đặc sản địa phương, chuẩn bị nhiều vô số kể.

Hoắc Thanh Sơn dứt khoát thả cả Dương Hải Quân và Từ Hải Tân để về thăm hỏi người thân, hai người bọn họ vẫn luôn bị thúc giục về để kết hôn, sẽ để cho bọn họ ngồi chung một xe lửa về, thuận tiện cho việc chăm sóc cho mấy người Lâm Doanh Doanh.

Có hai chàng trai làm khuân vác, bọn họ có mang theo bao nhiêu thứ cũng không sợ.

Lúc trở về hai chàng trai phụ trách vác hành lý, Hoắc Thanh Hồ bế Mạch Đậu, Tạ Vân cõng Tống Tống, Hoắc Thanh Hạnh xách hai túi hành lý.

Lâm Doanh Doanh đeo túi nhỏ của mình đỡ mẹ Hoắc, nhẹ nhàng, tinh thần thoải mái.

Chờ xuống xe lửa rồi, còn sắp xếp xe trong huyện đón, đến lúc đó đưa bọn họ về thẳng thôn Hoắc Gia.

Kết quả vừa mới đi ra đứng, bọn họ đã nghe thấy tiếng gào thét của Hoắc Thanh Phong: “Tới rồi, tới rồi, bọn họ tới rồi!”

Mấy người cả lớn cả nhỏ kêu lên một trận, tiếng kêu đó chỉ sợ người khác không nghe thấy, làm cho Tống Tống đang ngủ cũng phải tỉnh dậy, tò mò nhìn bọn họ.

Bây giờ Hoắc Thanh Phong đã hai mươi ba tuổi, cũng không còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như trước nữa, thân hình cậu cao lớn, tướng mạo anh tuấn, toàn thân đều tản ra khí tức dương cương của đàn ông.

Cậu vọt tới bên cạnh mẹ Hoắc ôm lấy: “Mẹ, con nhớ mẹ c.h.ế.t mất!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-398.html.]

Vốn trong mắt mẹ Hoắc còn ngân ngấn nước, vào lúc này lại bỗng chốc bị cậu làm cho bật cười, vỗ cậu bảo cậu mau buông xuống: “Nhiều người như vậy, con làm thế người ta chê cười cho, mất mặt!”

Hoắc Thanh Hà cũng chạy tới, lối ăn mặc của cô ấy không giống với những người phụ nữ bình thường ở nông thôn, vậy mà lại để tóc xoăn, mặc áo sơ mi bằng sợi tổng hợp màu xanh da trời đang thịnh hành, quần ống rộng, giày da màu đen, eo thon m.ô.n.g lớn, cực kỳ thời thượng.

Người một nhà duy trì thư từ qua lại ổn định, còn thường xuyên gọi điện thoại, gửi hình, cho nên cũng không hề xa lạ nhau chút nào cả.

Nhất thời nơi này biến thành đại hội nhận người thân, những tiếng gọi mẹ, chị dâu, em gái, em trai, anh trai thay nhau vang lên.

Mạch Đậu cố gắng duy trì vẻ mặt hiền hòa, hữu ái, nhìn mặt các cô, các chú với vẻ băn khoăn, Tống Tống thì trợn tròn cặp mắt tò mò nhìn, cảm giác mắt và tai không đủ dùng, một hồi nghiêng đầu nhìn cái này, một lúc sau lại quay đầu nhìn cái kia một chút.

Con bé nhìn Hoắc Thanh Phong thì có chút mơ hồ, kia hình như là cha, nhưng vừa có chút không giống, cha sẽ không cười như vậy, trước tiên hẳn là cha sẽ bế con bé lên, nhưng hình như lại giống chú Thanh Hồ hơn, thế nhưng chú Thanh Hồ ở bên kia mà.

Aiz, vậy người đó là ai? Thật là rối não.

Khi còn đang rối rắm, Hoắc Thanh Phong liền nhấc con bé từ trên lưng Hoắc Thanh Phong qua, cho con bé ngồi lên cổ mình, thét to: “Cháu trai trưởng và cháu gái lớn về nhà thôi!”

Hoắc Thanh Hà nói với Lâm Doanh Doanh và mẹ Hoắc: “Vốn dĩ chị cả và chú ba cũng sẽ tới, nhưng đại đội sản xuất bận rộn thu hoạch lúa mì, bọn họ không đi được.”

Mùa vụ ở thôn Hoắc Gia và nông trường không giống nhau, bây giờ nông trường đang nhàn rỗi, nhưng ở nhà lại đang thu hoạch lúa mì.

Hoắc Thanh Phong quay đầu nói: “Con đã phát điện báo cho chị ba và anh rể con rồi, nhất định là hôm nay sẽ về.”

Hoắc Thanh Phương tài giỏi, cô ấy lại nghe lời Lâm Doanh Doanh, trước đó Lâm Doanh Doanh đã viết thư bảo cô ấy và mấy người Thanh Hà, Thanh Phong học tập nhiều lên, có cơ hội thì đi học bổ túc, đọc sách. Cô ấy cũng nghe lọt, rảnh rỗi thì học tập với đám người thường công, vương công. Cô ấy còn mua rất nhiều sách để đọc, cũng tham gia một lớp đào tạo ngắn hạn trong thành phố, tiến bộ vô cùng lớn.

Đầu năm 73 cô ấy được tuyển chọn vào nhà máy nông cơ trong thành phố làm nhân viên chạy thử máy móc, thường xuyên đi công tác, học tập ở thành phố, chạy qua chạy lại giữa hai nơi là thành phố và nông thôn, rất bận rộn.

Cô ấy và Thường công thành lập được tình hữu nghị vững chắc khi đang học tập công việc, đồng thời cũng có tình cảm với nhau, thường công vì để theo đuổi cô ấy, luôn tìm cơ hội xuống nông thôn công tác, còn chủ động giúp cô ấy tiến bộ trong học tập.

Chẳng qua là Hoắc Thanh Phương luôn có băn khoăn giữa thành phố và nông thôn, không chịu chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy, sau đó khi cô ấy được tuyển chọn làm nhân viên chạy thử máy của nhà máy nông cơ thì mới chính thức đồng ý.

Trước khi đồng ý lời cầu hôn của Thường công, Thanh Phương đã gọi điện thoại cho Lâm Doanh Doanh trước, hỏi ý kiến của mấy người chị dâu.

Lúc ấy Lâm Doanh Doanh không hề can thiệp chút nào, cô biết Hoắc Thanh Phương không phải con người yêu nhan sắc và nghe theo tiếng gọi con tim, cô ấy chăm chỉ tiến lên như vậy, đương nhiên cũng thích người đàn ông như thế, nếu như không thích hợp thì cô ấy cũng chướng mắt.

Khi Hoắc Thanh Phương kết hôn cũng không cho mấy người Lâm Doanh Doanh và mẹ Hoắc về, dẫu sao bọn họ kéo cả một nhà bao nhiêu người trở về, dù thế nào cô ấy cũng cảm thấy kết hôn chẳng phải chuyện lớn gì. Sau đó cô ấy và thường công liền tranh thủ thời gian đến thủ đô học tập, hai người đã cố tình chạy một chuyến đến nông trường phía bắc để thăm mẹ Hoắc và anh trai, chị dâu.

Bây giờ cặp vợ chồng son đã có một đứa con trai, vợ chồng son bận rộn công việc nên đứa nhỏ thường ở nhà mẹ thường công trông giúp.

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Bọn chị gấp gáp trở về, các em tới đón bọn chị, không làm chậm trễ thu hoạch lúa mì chứ?”

Hoắc Thanh Phong xì một tiếng: “Chậm trễ cái gì chứ, bây giờ tổ nông cơ chẳng thiếu người lái máy đâu, quả thật rất nhiều người.”

Lâm Doanh Doanh biết bây giờ tổ nông cơ bị cán bộ công xã quản lý, nhồi nhét không ít những người có quan hệ vào, Hoắc Thanh Phong không muốn làm nữa, cậu muốn chạy đi làm vận chuyển.

Cô cười một tiếng không nói gì, mà lại đi gọi hai người Dương Hải Quân và Từ Hải Tân một tiếng. Hai người bọn họ về huyện bên cạnh, xe lửa không tới đó nên bọn họ phải đi xe ô tô.

Lâm Doanh Doanh đưa cho mỗi người bọn họ một bao lì xì: “Hôn lễ không thể đến dự, phát một bao lì xì để chúc phúc cho hai người.”

Hai người con muốn từ chối, nhưng Lâm Doanh Doanh đã khẽ cười rồi nhét lì xì vào trong túi bọn họ: “Mấy năm nay tôi thấy hai xem hai người như em trai của tôi vậy, về nhà kết hôn thật tốt, lúc trở về phải dẫn theo cả vợ nha.”

Hai người chào Lâm Doanh Doanh một cái, sau đó mới lưu luyến không thôi rời đi.

Hoắc Thanh Phong nhìn thấy Lâm Doanh Doanh đối xử tốt với hai người kia như vậy, không nhịn được có chút ghen tị, cậu tiến tới bên cạnh Lâm Doanh Doanh: “Em nói này chị dâu, có phải là chị đã quên mất em rồi không?”

Lâm Doanh Doanh liếc cậu một cái, cười nói: “Làm sao lại thế được, về nhà phải ôn lại chuyện cũ thật tốt với em nữa đó.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thanh Phương và Thanh Hà đều có tiến bộ, chỉ có thằng nhóc em là không học tập, công việc cũng chẳng có tiến bộ quá lớn, vẫn còn ở tổ nông cơ của nông xã bị người ta lật đổ.

Loading...