Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 397
Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:39
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạch Đậu cười hắc hắc: “Cha, vậy cha để Mạch Miêu làm tổ viên, nội con làm phó trưởng lớp.” Làm sao cũng phải danh chính ngôn thuận mà quản lý Mạch Miêu, không thể để cho cô bé lấy cớ anh trai phải nhường em gái, con trai phải nhường con gái được!
Hoắc Thanh Sơn gật đầu: “Được, lúc ăn sáng sẽ tuyên bố.”
Kết quả lúc ăn sáng, Mạch Miêu nghe lời, ngoan ngoan mà thừa nhận chức vụ trưởng lớp của Mạch Đậu, chờ Hoắc Thanh Sơn vừa đi, lúc Lâm Doanh Doanh và em gái nhỏ ngủ, cô bé liền kéo Mạch Đậu vào sân thương lượng.
“Anh Mạch Đậu, anh là anh, anh là con trai, có đúng không?”
Đừng thấy Mạch Miêu mới có bốn tuổi, cái miệng nhỏ đi theo anh Đinh, chéo chéo là có thể nói đó.
Mạch Đậu liếc mắt, ghét nhất là bảo con trai nhường con gái!
Cậu bé nói: “Mạch Miêu, năm ngoái khác, năm nay khác. Anh có em gái nhỏ hơn rồi!”
Mạch Miêu: “Vậy em làm lớp trưởng, cũng có sao đâu.”
Mạch Đậu: “Có sao đó, em yếu, làm việc nhỏ, anh làm việc lớn.”
Mạch Miêu: “Bà mạnh đó.”
Mạch Đậu: “Bà là phụ nữ. Cha anh làm đoàn trưởng.”
Mạch Miêu: “Vậy em là lớp phó.”
Mạch Đậu: “Được, anh đồng ý!”
Mạch Miêu: “Lớp trưởng, à, em muốn s.ú.n.g nhỏ của anh.”
Mạch Đậu: “Tự em lấy đi. Phải nhớ trả lại cho em gái chơi.”
Mạch Đậu và Mạch Miêu hai đứa hết lòng hết dạ chăm lo cho Lâm Doanh Doanh và em gái nhỏ.
Nhìn em gái nhỏ càng ngày càng đẹp hơn, trắng như tuyết, mềm mại, giống như kẹo bông gòn vậy, mỗi ngày Mạch Đậu đều cười toe toét, trước khi ngủ cậu bé còn hồi tưởng lại một chút chuyện vui vẻ của em gái nhỏ với mẹ Hoắc nữa.
Chậc, vẫn là em gái nhỏ của cậu bé tốt hơn!
Nhóc con Mạch Đậu hài lòng! Cảm giác như cậu bé đã leo lên đỉnh của đời người!
Mạch Đậu giúp cha mẹ viết nhật ký nuôi em gái, ghi chép lại từng thay đổi của em gái, cậu bé hào phóng chia sẻ tình yêu thuộc về mình cho bé, cậu bé thay tã cho em gái, pha sữa, cùng chơi với em gái, dỗ em gái ngủ, cậu bé dạy em gái lật người, ngồi, nói chuyện.
Khi cậu bé làm bài tập, cậu bé cũng không quên hát ru vỗ vỗ dỗ em gái ngủ.
Khi mà em gái có thể rõ ràng kêu “mẹ”, cậu bé vui vẻ giống như mẹ già vậy!
Sau đó cậu bé bắt đầu đồn hết sức dạy em gái nói “anh”, một lần lại một lần, chẳng ngại phiền hà, nhưng mà cuối cùng em gái lại học được “cha” trước.
Mặc dù cậu bé có chút mất mát nhưng vẫn không ngừng cố gắng, sau đó cậu bé trơ mắt nhìn em gái thương yêu của mình học nói được “yiyi”, “dì”, nhưng không thể nhẫn nhịn nhất chính là – em gái lại nói “chị” trước.
Anh trai nhỏ đau lòng, tâm trạng có hơi tệ.
Mạch Miêu rất đắc ý: “Ha ha, đúng là em gái ngon, kêu chị nào!”
Đôi mắt to đen lúng liếng của Tống Tống chợt lóe lên, hàng mi dày và cong khiến cho đôi mắt trông đặc biệt đen.
Con bé chậm rãi đứng dậy, đưa bàn tay nhỏ mập mạp trắng như tuyết về phía Mạch Đậu, trên mu bàn tay của bé cô lõm vào mấy cái lỗ thịt tròn trịa, vô cùng dễ thương.
Bé đã được mười một tháng rồi, nhưng mà bé còn chưa biết đi, bởi vì anh trai rất thích ôm bé, sợ bé té.
Bé vung tay với Mạch Đậu, cười chảy nước miếng: “Yaya”
Mạch Đậu: “Anh!”
Em gái: “Yiyi.”
Mạch Đậu: “… Anh”
Em gái: “An..”
Mạch Đậu lập tức thấy trước mắt sáng lên, kinh ngạc vui mừng mà ôm con bé: “Em biết gọi anh!” Cậu bé nghiêng đầu hô lên với Lâm Doanh Doanh và mẹ Hoắc: “Mẹ, bà, Tống Tống biết gọi anh rồi!”
Mạch Miêu đỡ trán: “Em gái ợ một cái thôi mà.”
Mạch Đậu:… Ghét Mạch Miêu nhất.
Lâm Doanh Doanh đi tới, vuốt đầu con trai hai cái: “Em gái con thật sự gọi anh đó, tối hôm qua ngủ mẹ đã nghe thấy.”
Mạch Đậu nghi ngờ nhìn cô: “Mẹ, mẹ không gạt con hả?”
Lâm Doanh Doanh: “Đương nhiên là không rồi.” Cô ôm Mạch Đậu và Mạch Miêu: “Được rồi, sớm muộn gì thì em gái cũng sẽ gọi. Khi con còn nhỏ cũng mười tháng rồi mà còn chưa biết nói đâu, bây giờ em gái biết gọi người đều là công lao của con hết, nếu không phải con sáng tối huấn luyện, chỉ sợ bây giờ em gái còn chưa biết gọi mẹ đâu đó."
Đương nhiên cô sẽ không nói cho cậu bé biết, em gái biết gọi cha mẹ đã rất giỏi rồi, bé lớn thế này không biết gọi anh là rất bình thường, rất nhiều đứa nhỏ phải mười mấy tháng mới có thể nói đó. Nhưng mà cô hiểu con trai, biết cậu bé sẽ không hiểu, cậu bé cũng sẽ không chịu như vậy, toàn bộ lực chú ý của cậu bé đều đặt lên việc em gái không biết gọi anh, chỉ có khi em gái gọi anh mới có thể an ủi cậu bé được.
Cho nên cô liền lừa là tối em gái đã gọi rồi, dời sự chú ý của cậu bé đi.
Trong lòng Mạch Đậu dễ chịu đi một chút.
Lâm Doanh Doanh quan tâm xong trái tim nhỏ bé nhạy cảm của con trai xong thì liền đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-397.html.]
Mạch Miêu lập tức nhỏ giọng nói với Mạch Đậu: “Anh Mạch Đậu, mẹ chỉ an ủi anh thôi. Em gái ngủ cùng một cái giường đất với anh, anh không có nghe, sao mẹ nghe được chứ?”
Mạch Đậu: “Anh ngủ, chắc chắn bà nghe!”
Mạch Miêu: “Bà sẽ gạt anh mà nói đã nghe!”
Mạch Đậu mất hứng, muốn đuổi Mạch Miêu đi, không cho phép cô bé buổi tối ngủ trên giường đất của cậu bé nữa! Con gái gì đáng là đáng ghét nhất! (Trừ nhà mình ra! Còn phải trừ mẹ nuôi ra, trừ… dù sao thì Mạch Miêu là đáng ghét nhất rồi!)
Chín giờ tối Hoắc Thanh Sơn trở về, thấy Lâm Doanh Doanh đang nằm trên giường đất vừa đọc sách vừa cười, anh tiến lên hôn hôn môi cô: “Sao vui vậy?’
Lâm Doanh Doanh nhếch môi, nụ cười vẫn mang theo nét ngây thơ, rực rỡ của thiếu nữa, cô chi chỉ phòng bên cạnh: “Đi xem con trai anh đi.”
Hoắc Thanh Sơn liền cởi áo khoác ra, đi sang phòng khác.
Đèn lớn trong phòng đã tắt, ngọn đèn dài nhỏ vẫn còn bật, chỉ thấy Mạch Đậu đáng lẽ phải ngủ sớm vẫn còn chưa ngủ đang ngồi ở bàn trên giường đất, buồn ngủ đến hai mí mắt muốn dính vào nhau, đầu gục lên gục xuống giống như con bổ củi.
Mà mẹ Hoắc, Mạch Miêu, Tống Tống đều đã ngủ say rồi.
Lúc này Mạch Miêu còn đạp chăn, con bổ củi bên cạnh lại còn có thể vừa ngủ gật vừa đưa tay đắp chân lại cho cô bé, rất thành thạo.
Anh xoay người hỏi Lâm Doanh Doanh: “Sao vậy?”
Lâm Doanh Doanh vui vẻ vô cùng: “Chờ em gái gọi anh đó.”
Hoắc Thanh Sơn: “Con gái yêu ngủ rồi mà.”
Lâm Doanh Doanh: “Được rồi, đừng quan tâm tới nó. Con trai sáu tuổi trong kỳ phản nghịch, tự làm khổ bản thân thôi.”
Với Mạch Đậu thì, bây giờ chuyện em gái không gọi anh là chuyện lớn bằng trời, còn gấp hơn cả người lớn đi xin việc hay tìm người yêu, người khác có nói gì cũng vô dụng.
Hoắc Thanh Sơn có chút không yên tâm, thật sự không có chuyện gì? Bây giờ đã bắt đầu thức đêm rồi đó.
Lâm Doanh Doanh liền gọi anh mau lên giường ôm vợ.
Hoắc Thanh Sơn tạm thời không để ý nữa, nếu như ngày mai còn như vậy thì anh lại nói chuyện với Mạch Đậu.
Qua nửa đêm, Hoắc Thanh Sơn tỉnh giấc, anh nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng động lạ, liền lặng lên đứng dậy đi qua xem chút.
Trong phòng vẫn còn sáng đèn, chỉ thấy Mạch Đậu đã ngủ từ lâu, nhưng mà Mạch Miêu lại không bình thường, cô bé ngồi trên đỉnh đầu em gái, ngồi ở đó lẩm bẩm.
“Em gái, chị dạy, em học.”
“Anh~”
“Anh~”
Em gái nhỏ trợn đôi mắt to đen lúng liếng, tò mò nhìn cô bé, a a ô ô mà cười.
Hoắc Thanh Sơn: “…” Hàng ngày mấy đứa nhỏ này ở nhà làm gì vậy? Anh có chút cảm giác không quen biết con mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Hoắc lặng lẽ giơ tay lên, quơ quơ với anh, bảo anh cứ ngủ đi, đừng hỏi gì hết, đừng quan tâm gì hết.
Hoắc Thanh Sơn: “…”
Anh lặng lẽ trở về phòng, leo lên giường, ngồi một hồi, không kiềm được mà lắc đầu cười.
Lâm Doanh Doanh lầm bầm một tiếng, đưa cánh tay mềm mại ra sờ, không sờ được anh liền bắt đầu rầm rì.
Hoắc Thanh Sơn vội vàng nằm xuống, loại ôm lấy cô vợ mềm mại vào trong lòng vỗ về, cô lại tiếp tục ngủ say.
Sáng hôm sau, Mạch Đậu trở mình bò dậy, chán nản mà vỗ ót của mình: “Sao mình lại ngủ!”
Lúc này em gái nhỏ đã đi tìm Lâm Doanh Doanh b.ú sữa, thay tã, đang ngồi trên giường đất mà a a ô ô luyện tập nói chuyện đó.
Mạch Đậu dè dặt nhìn con bé: “Tống Tống, gọi anh đi.”
Em gái nhỏ cười một tiếng, lộ ra bốn cái răng sữa đều và trắng như tuyết, bé đặt tay nhỏ lên mép hôn một cái, sau đó quăng qua: “Moa~”
Con bé lớn lên thanh khiết, đáng yêu, người lớn trẻ nhỏ đều yêu bé c.h.ế.t đi được, ngay cả Hoắc Thanh Hồ cũng thường xuyên chạy từ trường học về để nhìn bé.
Tạ Vân dạy cho em gái hôn gió, mỗi lần muốn đi học trước tiên sẽ cố ý hôn gió một cái với bé, em gái liền học được.
Mọi người thích nhất thấy bé như vậy, động tác này được bé làm thuần thục nhất.
Mạch Đậu cũng moa moa với bé.
Lúc này Mạch Miêu thức dậy, đôi mắt thâm quầng, cô nhìn Mạch Đậu, lại kêu một tiếng với em gái: “Anh~”
Em gái nhỏ lập tức sáng mắt lên, a nha một tiếng đứng dậy, dùng sức gọi: “Anh~”
Rõ ràng!
Mạch Đậu sợ ngây người, đây là kỳ tích rồi!
Đều nói em bé lớn cỡ em gái thế này không biết gọi anh đâu, nhưng mà em gái cậu bé lại biết gọi anh!
Quả nhiên là em gái thích cậu bé nhất!