Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 396
Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:37
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa hè năm 1973, đoàn trưởng Kỳ thắng chức thành tổng cục sư bộ Tham Mưu, Hoắc Thanh Sơn chính thức thăng làm phó đoàn trưởng, phụ trách rất nhiều công viên của nông trường đoàn bộ.
Năm ngoái chính ủy Cao đã có thể tiến vào trong tổng cục, nhưng mà anh ta đã khéo léo từ chối, thậm chí năm nay anh ta còn vứt bỏ bạn lâu năm là đoàn trưởng Kỳ nữa, chủ động lựa chọn ở lại đoàn bộ. Đoàn trưởng kỳ biết anh ta muốn ở lại chỉ điểm cho Hoắc Thanh Sơn hai năm, chờ đến khi anh có thể đảm nhiệm chức đoàn trường rồi đi.
Đoàn trưởng Kỳ biết tâm tư của anh ta, cũng không nói trắng ra, càng không tiết lộ với người khác, tránh cho chính ủy Cao thấy ngại.
Có chính ủy Cao chỉ điểm, Hoắc Thanh Sơn trưởng thành vô cùng nhanh, anh thiết thực, thực tế, không có làm mấy thứ giả dối kia, hơn nữa còn có cha vợ thường xuyên thúc giục, Lâm Doanh Doanh lại bí mật sử dụng nội dung tình tiết biết trước mà chỉ điểm, nông trường mà Hoắc Thanh Sơn quản lý phát triển nhanh chóng, khi hạch toán tổng giá trị sản xuất nó đã trở thành nông trường xuất sắc nhất dưới sự quản lý của tổng cục.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một năm này đoàn bộ bọn họ mới một số nhà ngói, sân nhỏ, Hoắc Thanh Sơn chuyển mấy doanh trưởng qua, mỗi người một cái.
Nhà chính sân trong mới vốn dĩ lớn gấp ba lần, nhà có nhiều người đi nữa cũng đủ ở.
Đây là để tiện cho tụi nhỏ.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân sợ ở nhà sẽ bị Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh quản, cũng chuyển qua ngủ chung với ba anh em anh Lương Đại Lực nhà Lương Chí Quốc.
Mà Mạch Miêu lấy lý do là muốn ở bên anh Mạch Đậu và chăm lo cho mẹ nuôi, ngủ cùng với Mạch Đậu và mẹ Hoắc.
Hoắc Thanh Hạnh một mình một căn phòng, cô ấy bị Lâm Doanh Doanh đưa đi học trung học cơ sở, sau khi tốt nghiệp thì tiếp tục học trung học phổ thông, một tuần về một lần.
Vào mùa thu, Hoắc Thanh Sơn phải đến tổng cục công tác nửa tiếng, Lâm Doanh Doanh liền dẫn nhóc con Mạch Đậu bốn tuổi và mẹ Hoắc đi chơi, thuận tiên xem Hoắc Thanh Hạnh và Hoắc Thanh Hồ học trung học phổ thông thế nào.
Kết quả ngày đó Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh đi ra ngoài gặp bạn, mẹ Hoắc chơi với Mạch Đậu ở nhà khác.
Mẹ Hoắc đang mê man nghỉ trưa, Mạch Đậu liền lấy ba con sói mà Hoắc Thanh Sơn giấu trong túi xách ra, càm đi ra ngoài chơi với người bạn nhỏ ở bên cạnh.
Cuối cùng, cậu bé còn vô cùng rộng rãi cho người ta mỗi người một cái, còn mình thì tay không ra về.
Sau đó cậu bé làm như không có chuyện gì mà quên chuyện này luôn, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên xem truyện tranh thì xem truyện tranh.
Tối trước khi đi ngủ, cậu bé còn dính lấy cha mẹ đến chán mới bị đưa qua phòng ngủ của mẹ Hoắc.
Đợi đến sau khi Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh hôn thân mật thì phát hiện ba con sói đã không cánh mà bay.
Sau đó cô cả Lâm dùng nửa giây quyết định, nếu như mang thai thì sẽ sinh đứa thứ hai, buổi chiều hôm sau cô không thể không xách Mạch Đậu qua phạt đứng, dạy dỗ một trận, để cậu bé tự kiểm điểm.
Nhìn dáng vẻ con trai tủi thân, nước mắt lưng tròng kiểu “Chơi bong bóng có lỗi gì ạ”, Hoắc Thanh Sơn lại khiêng con trai ra làm một cuộc trò chuyện giữa đàn ông với nhau.
Anh nói với Mạch Đậu, nếu như mẹ con còn có em trai nhỏ hoặc em gái nhỏ, cậu bé là đàn ông con trai, phải phụ giúp, chăm sóc cho mẹ, không thể chọc mẹ giận, có ăn ngon phải đưa cho mẹ trước.
Mạch Đậu do dự một chút, nước mắt rưng rưng hỏi: “Cha ơi, vậy nếu mẹ có em gái nhỏ rồi, mẹ với cha có còn thích con chứ?”
Hoắc Thanh Sơn cười một tiếng, sờ đầu cậu bé: “Đương nhiên rồi, cha mẹ sẽ yêu con hơn. Nhưng mà vật nhỏ này là do con mang tới, con càng phải yêu bé hơn cha mẹ yêu bé mới được.”
Mạch Đậu gật đầu, nín khóc mỉm cười: “Sẽ mà, con đưa đồ chơi co em, không cho Mạch Miêu luôn.”
Sau đó Lâm Doanh Doanh cũng không có ngừa thai, tất cả đều để thuận theo tự nhiên.
Mà nhóc con Mạch Đậu càng mong đợi có một cô em gái nhỏ hơn bất cứ ai, em gái nhỏ của riêng mình. Bởi vì Mạch Miêu nhỏ hơn cậu bé, mọi người đều nói con trai phải nhường cho con gái, anh phải nhường cho em. Mà Mạch Miêu nhỏ hơn cậu bé một tuổi, thích nhất là đeo theo cậu bé chơi, còn thích lấy đồ chơi của cậu bé.
Nếu như cậu bé có em gái nhỏ của riêng mình, vậy thì em gái nhỏ còn nhỏ hơn Mạch Miêu nữa, chị phải nhường em gái, những đồ tốt kia đều có thể lấy về rồi!
Phải là một em gái nhỏ!
Năm sau khi Lâm Doanh Doanh lộ bụng bầu, cậu bé còn quan tâm hơn cả Hoắc Thanh Sơn, từ sáng tới tối đều nhìn chằm chằm Lâm Doanh Doanh, một chút liền hỏi: “Mẹ, mẹ có đói không?”, một chút lại hỏi: “Mẹ, mẹ có muốn uống nước không?” Còn không thì khi dìu Lâm Doanh Doanh, trong miệng cậu bé còn nhắc nhở: “Mẹ, mẹ cẩn thận dưới chân, mẹ, mẹ cẩn thận bậc thang, mẹ…”
anh Đinh nhìn thấy liền cười to ha hả: “Anh nói nè Lâm Doanh Doanh, em đó nha, bây giờ còn thoải mái hơn hồi trước nữa, giống như lão phật gia vậy á.”
Lâm Doanh Doanh: “Chết tiệt, chỉ có thể nói rõ là anh không có chăm sóc cho Văn Thiến thật tốt, không để cho cô ấy làm lão phật gia.”
Mạch Đậu trợn đôi mắt to to nhìn: “Mẹ ơi, lão phật gia là gì vậy?”
Anh Đinh: “Giống như mẹ con á, ngày ngày đều ngủ đến lúc trời đã lên cao, ăn cơm có người đút, mặc áo có người hầu, đi bộ còn có con trai nhỏ dìu đi.”
Mạch Đậu ồ một tiếng: “Không phải nhà của chú cũng một á, Mạch Miêu đó không phải ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-396.html.]
Em gái Mạch Miêu cũng ngủ đến lúc trời lên trên cao, ăn cơm có người đút, mặc áo có người hầu, đi bộ còn rất thích để cậu bé dìu cho đấy!
Từ sau khi Lâm Doanh Doanh mang thai, cậu bé đã không còn để ý tới Mạch Miêu nữa, chú tâm quan tâm mẹ bầu của mình.
Lâm Doanh Doanh cười.
Anh Đinh lập tức nói: “Mạch Miêu không có phải, chú thấy Mạch Miêu giống con, là một đứa nhỏ, để con bé cùng dìu cho mẹ con, càng vững hơn!”
Khi đang nói chuyện, chỉ thấy Mạch Miêu từ bên kia chạy qua, trong miệng gọi mẹ nuôi và Mạch Đậu, cô bé thật sự chạy tới dìu Lâm Doanh Doanh.
Bàn tay giơ ra của anh Đinh bị lờ đi, mất mác nói: “Lâm Doanh Doanh, em nhìn chút đi nha, con gái của tụi anh là sinh cho em đúng không.”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Anh Đinh anh tranh thủ thời gian đi, thừa dịp kế hoạch hóa gia đình còn chưa có chính thức ban bố, anh với Văn Thiến sinh thêm hai đứa, ừm, sinh nhiều thêm hai đứa cho em.”
Anh Đinh ha ha, vội vàng quay người đi.
Mạch Miêu đỡ Lâm Doanh Doanh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ cẩn thận một chút.”
Lâm Doanh Doanh là mẹ nuôi của cô bé, Văn Thiến là mẹ nuôi của Mạch Đậu, Mạch Miêu rất thân với Lâm Doanh Doanh.
Mạch Đậu nhìn dáng vẻ cô bé còn để tâm hơn cả cậu bé, hình như lại muốn tới cướp mẹ của mình, lại lo lắng cô bé sẽ cướp đi em gái của mình thì làm thế nào, vô cùng xoắn quýt.
Cô em gái này xảo quyệt quá, trước mặt mẹ thì ngoan ngoãn, vừa quay đi đã ăn h.i.ế.p cậu bé!!!
Cậu bé không thể để mẹ bị Mạch Miêu cướp đi được! Phải trông kỹ!
Vì vậy hai nhóc đậu nhỏ đi học, tan học, đi theo Lâm Doanh Doanh, giống như hai vệ sĩ nhỏ vậy, cũng là tuyến phong cảnh của nông trường đó.
Đợi đến cuối tháng Năm, Lâm Doanh Doanh sắp sinh.
Mạch Đậu gấp hơn bất kỳ ai, bận làm từ trong ra ngoài.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân còn thấy cậu bé trốn ở góc phòng học, học theo dáng vẻ của bà cụ mà quỳ xuống chắp hai tay thành chữ thập, dập đầu cầu nguyện, miệng lẩm bẩm: “Ông trời ơi, xin ông nhất định phải cho con một em gái nhỏ ạ.”
Khiến Tạ Vân vui vẻ không thôi.
Đợi đến khi em gái nhỏ sinh ra, Mạch Đậu vui đến mức cười không ngậm được mồm, vào lúc này cậu bé còn chưa đoán được tương lai u tối sau này của cậu bé có thể sẽ bị hai đứa em gái hợp lại ức hiếp.
Sau khi em gái nhỏ ra đời, nhắc tới đặt tên, Lâm Doanh Doanh tựa vào trong n.g.ự.c Hoắc Thanh Sơn, lười biếng: “Không phải có sẵn tên rồi sao, gọi là Tráng Tráng.”
Văn Thiến: “Em đáng tin chút đi, đừng có ăn h.i.ế.p con gái nuôi của chị. Mạch Đậu, Mạch Miêu, em gái nhỏ tên gì hay đây?”
Mạch Đậu: “Con muốn… đặt một cái…”
Mọi người kinh ngạc nhìn cậu bé: “Mạch Đậu muốn đặt tên cho em gái hả?”
Mạch Miêu vỗ tay hô: “Gọi là Mạch Nha!”
Mấy người mẹ Hoắc và Văn Thiến đều nói không tệ.
Mạch Đậu: “Không muốn! Anh muốn đặt tên cho em gái mình, không muốn em đặt! Em để dành cho em gái em đi!” Cậu bé ấp a ấp úng những ra một cái tên, kêu lên: “Em gái anh con gọi là Tống Tống, đây là em gái mà ông trời tặng cho con!”
Nếu Mạch Đậu đã khăng khăng giữ, thế em gái liền gọi là Tống Tống, dù sao thì là nhũ danh, người nhà gọi sao cho vui vẻ là được rồi.
Bây giờ có hai đứa nhỏ bận trước bận sau để giải sầu, tháng ở cữ của Lâm Doanh Doanh lập tức thoải mái hơn.
Cô trừ cho b.ú sữa ra, gần như không cần quan tâm chuyện gì của đứa nhỏ cả, ngay cả Hoắc Thanh Sơn cũng thoải mái hơn lúc có Mạch Đậu nữa.
Trời vừa sáng, Mạch Đậu liền vội vàng chạy qua, sau đó vô cùng thuần thục thay tã cho em gái!
Hoắc Thanh Sơn nhìn dáng vẻ thuần thục của cậu bé mà sợ ngây người, sờ đầu cậu bé, khen: “Con trai còn giỏi hơn cả cha, bắt đầu từ hôm nay, đoàn bộ tổ chức bổ nhiệm con là trưởng lớp cần vụ của hiệu trưởng Lâm!”
Mạch Đậu bị cha cậu bé dụ đến sáng mắt lên: “Lão Hoắc, cha nói thật hả?”
Hoắc Thanh Sơn: “… Đứa nhỏ này, con học được cái gì từ chú Đinh của con rồi?”