Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 395

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:35
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi anh mất đi cô thì mới biết được bản thân mình yêu Lâm Doanh Doanh đến nhường nào, mỗi một ngày đều sâu đậm hơn một chút, không cách nào tự thoát khỏi, không cách nào quên đi được từng li từng tí. Khi cuối cùng anh cũng hiểu được tình yêu là gì, thế nào là mất mát, thế nào là tan nát cõi lòng, mới nhận ra trước đây yêu cô nhiều đến như thế nào.

Đáng tiếc khi ấy trẻ người non dạ, tính cách bốc đồng lại còn tự cho là mình đúng, khiến anh mất đi cô rồi mà vẫn chẳng hề hay biết.

Anh biết mình và cô ngày một xa cách không thể trách được ai, tất cả đều là lỗi của mình, là bản thân tuổi trẻ quá tự phụ cũng quá tự cho mình là đúng, rõ ràng đã đẩy cô ra xa. Có chơi có chịu, đã bỏ lỡ sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa, anh cũng sẽ không cưỡng cầu nữa.

Hiện tại anh không mong cầu tương lai có cô, anh có được quá khứ của cô vậy cũng đã đủ rồi.

Anh không muốn nhìn về phía trước, cũng không muốn tìm đại một người để lấp đầy thay thế vào chỗ trống của cô, căn bản không cần thiết.

Tự do bảo vệ quá khứ, anh vẫn có.

Bất kể ai khuyên anh, anh cũng đều không cần.

Anh đỡ thẳng người Diệp Mạn Mạn, để cô đứng vững, hai tay anh nhét vào trong túi quần, chậm rãi nói: "Đi thôi, anh đưa em về."

Diệp Mạn Mạn máy móc theo anh đi về phía trường học, hai mắt cô đẫm lệ, lòng đau như cắt. Cô yêu anh lâu như vậy, cớ sao anh lại không chịu quay đầu lại nhìn cô?

Chẳng lẽ cô thật sự không sánh được với Lâm Doanh Doanh sao? Sao bọn họ đều phớt lờ hết cô như vậy?

Bác Lâm nói cô là một cô gái tốt, sẽ thương yêu cô giống như con gái ruột của mình, nhưng ông cho tới bây giờ chưa từng xem cô giống như con gái ruột mà đặt yêu cầu mà thân thiết.

Diệp Chi Đình nói rằng sẽ chở che cho cô, nhưng anh cũng là vì muốn tránh để Lâm Doanh Doanh mang trên người tội danh ức h.i.ế.p con gái ân nhân chứ chẳng hề thích gì cô.

Nước mắt cô tuôn như mưa, khóc đến không kiềm chế được, "Diệp Chi Đình, cô ấy đã không còn cần anh nữa rồi mà, sớm đã chẳng còn cần anh nữa rồi, anh vẫn còn chưa rõ hay sao? Anh cứ đứng đợi ở đấy, cho dù cả đời này anh không kết hôn, cô ấy cũng sẽ không cảm động, cô ấy chỉ thấy anh phiền phức mà thôi."

Bước chân của Diệp Chi Đình hơi khựng lại nhưng cũng không dừng lại, anh tiếp tục bước về phía trước, giọng nói nhè nhẹ, "Là anh ngu ngốc, mọi người sớm đã nhìn ra được cô ấy không cần anh nữa rồi, chỉ có mình anh là chẳng hay biết gì."

Mượn men rượu, anh lại tiếp tục nói: "Anh không hề đợi ở chỗ này, anh không mong muốn bất kỳ ai cả, không phải là vì đợi cô ấy, càng không phải là vì muốn cô ấy cảm động, cũng không muốn khiến cho cô ấy thấy phiền chán. Anh sẽ không tiếp tục đến làm phiền cô ấy, cả cuộc đời này chỉ cần cô ấy không thích, anh cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy."

Tôi không muốn tiến về phía trước, chỉ là vì không muốn buông bỏ quá khứ.

Ai cũng đang tiến về phía trước, nếu như anh cũng tiến lên, vậy thì quá khứ sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi ở chỗ đó, sẽ chẳng còn ai nhớ đến.

Nếu như anh cũng quên đi, vậy thì những ký ức tươi đẹp của anh và cô kia cũng sẽ chẳng còn có ai nhớ đến nữa.

"Diệp Chi Đình, nếu như anh không thích em vậy tại sao lại giúp em hết lần này đến lần khác, tại sao vậy hả! Anh có biết không, anh tự cho rằng là anh đang giúp em, trái lại càng là đang làm hại em." Diệp Mạn Mạn muốn chuốc say Diệp Chi Đình, nhưng chính bản thân cô lại ngà ngà say, buông xuống sự dè dặt cùng thăm dò, trực tiếp bức bách anh.

Diệp Chi Đình bắt đầu tăng nhanh bước chân, "Em có thể vứt bỏ, không sao cả. Anh chỉ là bởi vì đã bắt đầu thì cần phải chịu trách nhiệm cho đến cùng, cho tận đến khi em không cần mới thôi. Nếu như em cũng không còn cần nữa, vậy thì cứ như vậy đi."

Diệp Mạn Mạn muốn nói mình cần, trong đôi mắt ngấn lệ m.ô.n.g lung lại cảm thấy bóng lưng của anh lộ ra vẻ dứt khoát, có lẽ anh đang trách cô, trách cô trước đây không nhắc nhở anh về sự xa cách giữa anh và Lâm Doanh Doanh.

Trách cô ỷ vào anh đơn thuần không hiểu những hành động nhỏ đùa nghịch trước kia sẽ chia rẽ anh và Lâm Doanh Doanh.

Mặc dù là anh không nói, nhưng chắc chắn là anh đang trách cô.

Anh và cha Lâm đều giống nhau, ngoài miệng nói sẽ đối tốt với cô nhưng chỉ là mặt ngoài thì đối tốt với cô chứ nào phải kiểu m.ó.c t.i.m móc phổi để đối tốt với cô kia đâu chứ.

Đối tốt với một người, chẳng phải là vừa phải cần ân cần hỏi han cuộc sống của cô vừa quan tâm đến tâm hồn và thế giới tinh thần của cô hay sao? Còn vừa phải quan tâm cơ thể của cô tốt hay không tốt, còn phải vừa lo lắng cô liệu có đi đường ngay lẽ phải hay không hay sao?

Nhưng từ trước đến nay bọn họ đều không có yêu cầu đối với cô, thậm chí còn chẳng buồn phê bình cô, chẳng buồn trách móc nặng nề cô.

Chính là thật sự xem cô như là một cô con gái của ân nhân, cung cấp, giúp đỡ cô.

Trong lòng Diệp Chi Đình, anh không bao giờ tìm được người tốt hơn so với Lâm Doanh Doanh nữa, càng khiến cho anh yêu thích hơn được nữa. Mà trong lòng cô cũng giống như vậy, cô cũng sẽ chẳng tìm được ai tốt hơn Diệp Chi Đình nữa, sẽ chẳng còn ai khiến cô càng yêu thích hơn được nữa.

Nhưng xét cho cùng thì cô và Diệp Chi Đình không giống nhau.

Diệp Chi Đình có thể vì để quá khứ không bị mai một mà khô mình coi giữ, còn cô thì không thể. Cô vẫn còn trẻ, cô phải nhìn về phía trước, cô muốn thoát khỏi cái bóng của Diệp Chi Đình và Lâm Doanh Doanh, cô muốn đến một nơi không có bóng dáng của bọn họ để bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Cô muốn tìm một người con trai yêu cô sâu đậm, cô muốn quên đi nỗi đau mà họ gây ra cho mình.

Sau này thời điểm tốt nghiệp sau hai năm học hành tại trường đại học công nông binh, cô xin nông trường hoán đổi công việc với một học viên ở phía Nam cũng gửi đơn xin đến nông trường.

Nông trường đồng ý.

Diệp Mạn Mạn vì muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với quá khứ, mà tỏ ra sự trong sạch, độc lập và kiên cường của bản thân, cực kỳ kiên quyết cùng đón mẹ Diệp vào phía Nam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-395.html.]

Cô và mẹ Diệp vào xưởng may làm việc, lựa chọn tỉ mỉ hòng tìm ra được một mối hôn sự tốt nhất.

Đáng tiếc không như mong muốn, đàn ông trên đời này chung quy vẫn không thể vừa lòng hợp ý như thế được.

Công việc ổn thì ngoại hình lại không được, vóc dáng lại còn thấp, lại còn có chút keo kiệt và không hào phóng với phụ nữ.

Ngoại hình được, vóc dáng cũng vạm vỡ thì lại có một người mẹ ghê gớm, lại còn kén cá chọn canh với con dâu, không thể thấu tình đạt lý thương yêu con dâu giống như mẹ Hoắc.

Mà muốn có được một mẹ chồng chung sống hòa thuận, vậy thì người đàn ông đó lại thật sự không có nổi tiền đồ gì, vừa không cầu tiến lại còn không kiếm tiền.

Lúc mới bắt đầu mẹ Diệp cảm thấy con gái cực kỳ ưu tú, phải tìm một người tốt nhất. Mới bắt đầu cực kỳ kén chọn, cảm thấy người này không bằng Diệp Chi Đình, người kia lại chẳng bì được với Hoắc Thanh Sơn.

Sau đó bà thấy tình hình không ổn nên muốn con gái giảm tiêu chuẩn xuống, đừng so sánh với người khác nữa, có thể gả được cho một người không tệ cũng được, nhưng Diệp Mạn Mạn nén chặt không chịu buông dù chỉ một hơi.

Cuối cùng mẹ Diệp liền nghĩ hay là thông qua cha Lâm để tìm cho con gái một đối tượng tốt, nhưng cha Lâm lại không giỏi lo liệu những chuyện thế này, cộng thêm không biết bắt đầu từ lúc nào đã lưu truyền Diệp Mạn Mạn không biết trời cao đất dày, không biết cảm ơn, hễ là bộ đội cùng cơ quan có chút m.á.u mặt tất cả đều không muốn cưới cô.

Mẹ Diệp cho rằng là mẹ Lâm ngấm ngầm giở trò, giận đến tí thì trúng gió, sức khỏe yếu đi, tinh thần cũng không trở nên bình thường được, giống hệt như Lâm Doanh Doanh lúc còn nhỏ vậy, hở tí là nóng nảy, trở nên cuồng loạn, khiến cho mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng bắt đầu chuyển biến xấu đi.

Đợi Diệp Mạn Mạn bước qua tuổi 25 mẹ Diệp bảo con gái đừng kén cá chọn canh nữa, nhân lúc vẫn còn trẻ thì tranh thủ tìm một nhân viên kỹ thuật có điều kiện không tồi hoặc là một lãnh đạo công xưởng.

Nhưng Diệp Mạn Mạn lại nén uất ức, không muốn gả cho một người quá kém, yêu cầu vóc dáng không thể dưới 1m83, tướng mạo không được khó nhìn, tiền lương cũng không thể thấp dưới 50 đồng.

Thế nên chọn tới chọn lui, mới bắt đầu cảm thấy vẫn được nhưng mà cứ đàn ông chỉ có hơi bất mãn thì đều đã bị người khác hái đi để kết hôn sinh con dưỡng cái cả rồi, còn lại thì càng ngày lại càng không vừa ý, càng ngày càng khó chọn.

Mà những bông hoa vừa mới xuất hiện mặc dù ưu tú, nhưng người ta lại chê cô lớn tuổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cứ như vậy, cô liền đưa chính bản thân mình từ một cô gái nhỏ chừng đôi mươi ngâm đến hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa thể tìm được đối tượng thích hợp.

Những bà mối và đám đàn ông cũng ở sau cô thầm thì, dáng dấp cũng không phải quá mức xinh đẹp, tính cách thì cũng chẳng quá đặc sắc, đã chẳng cao lại còn chẳng được mắn đẻ, công việc thì cũng chẳng thấy xuất sắc hay nổi trội, yêu cầu kén cá chọn canh thì trái lại chẳng ít.

Nhưng càng là như vậy thì cô lại càng không chịu thua, không thể để cho người khác biết được tình trạng của bản thân.

Lúc đầu khi rời khỏi nông trường, nghĩ đến đợi gả cho một người đàn ông rất có tiền đồ sẽ dắt về cho nhóm người cha mẹ Lâm còn cả Lâm Doanh Doanh và Diệp Chi Đình ngắm nghía, sau đó lại không được như ý nguyện, cô cũng gần như không liên hệ gì với nhà họ Lâm và nhà họ Diệp.

Đương nhiên nhà họ Lâm hiển nhiên là vẫn hay biết tình hình của cô ta, chỉ là vì muốn giữ gìn lòng tự tôn của cô ta mà coi như không hay biết gì. Dù sao cô ta cũng đã lớn như thế kia rồi, chẳng ai có thể quản cô ta được cả đời.

Sau khi Lâm Doanh Doanh biết được tin tức của cô ta cũng không nói gì, nếu như không có ai hợp thì không gả cho người ta cũng chẳng sao cả, tự xây dựng tốt sự nghiệp của mình tốt hơn bất cứ thứ gì.

Nhưng mà Diệp Mạn Mạn cũng không có được bao nhiêu tư tưởng xây dựng sự nghiệp, từ nhỏ cô đã bị mẹ Diệp xúi giục phải dựa dẫm vào đàn ông, đến bây giờ cũng chẳng có cách nào dứt bỏ được đàn ông để tìm được cảm giác thành công và tự tin từ trên người mình.

Vì vậy cả ngày cô chỉ oán trời trách đất, trách Diệp Chi Đình, trách Lâm Doanh Doanh, trách cha Lâm mẹ Lâm, sau cùng bắt đầu trách cả mẹ Diệp, trách luôn cha ruột của mình.

Cuối cùng hai mẹ con nổ ra một trận cãi vã dữ dội nhất từ trước đến nay.

Diệp Mạn Mạn giống hệt như Lâm Doanh Doanh khi còn bé, hai mắt đỏ bừng, đầu óc phình to, hoàn toàn không cách nào khống chế được cảm xúc của chính mình. Cô điên cuồng mà gào to hét lớn, hoàn toàn mất khống chế.

"Tất cả đều là tại mẹ! Nếu như không phải là mẹ bảo con tiếp cận Diệp Chi Đình, mẹ Lâm cũng sẽ không căm hận con, đề phòng con như vậy, Lâm Doanh Doanh cũng sẽ không bài xích, đối địch với con như thế kia! Cô ấy đối với người khác đều tốt như thế cơ mà, chỉ riêng đối với con là không tốt, chẳng lẽ mẹ không biết hay sao? Đều là bởi vì Diệp Chi Đình hết đấy!"

"Vốn dĩ khi ở nông trường, con vẫn còn có cơ hội hàn gắn quan hệ với cô ấy, nhưng mẹ lại kêu con phải tiếp cận Hoắc Thanh Sơn. Hoắc Thanh Sơn không phải là Diệp Chi Đình! Như vậy chỉ tổ đắc tội với bọn họ!"

"Đều tại mẹ, mọi thứ đều là tại mẹ! Lúc đầu mẹ không nên mang theo con đến để tìm bác Lâm nhờ vả! Mẹ không nên có ý đồ không an phận! Mẹ....."

"Chát", mẹ Diệp dùng sức giáng cho con gái một cái bạt tai thật mạnh, sau đó cũng ngây người.

Bà cũng không dám tin mà nhìn tay của mình. Bà không dám tin đứa con gái ngoan ngoãn yếu đuối, được bà nâng niu trong lòng bàn tay của mình lại nói ra những lời như thế này, bà cũng không dám tin chính mình lại dám đánh cả đứa con cưng của chính mình.

Bà cảm thấy bản thân sắp sụp đổ mất!

Diệp Mạn Mạn cũng ngây cả người, tông cửa xông ra ngoài. Một lúc lâu sau, cô về lại nhà, mẹ Diệp đã không khóc ra hơi nữa cùng với cô ôm nhau khóc nức nở, xin lỗi nhau.

Nhưng vết nứt đã xuất hiện, những thứ không cam tâm, ghen ghét, căm hận không buông bỏ được kia, cõi lòng mãi mãi cũng sẽ không cách nào yên ả được nữa.

Cho nên oán trách lẫn nhau, gièm pha, cãi vã, vĩnh viễn cũng sẽ không tiêu tan đi được, sẽ chỉ càng ngày càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng đến mức bùng nổ.

Cuối cùng, vào năm Diệp Mạn Mạn 36 tuổi, hai mẹ con lại cãi vã thêm một trận lớn. Lần này không ai chịu nhường ai, ai cũng đều dùng hết khả năng để mang những lời độc địa ra mà công kích đối phương.

Cuối cùng mẹ Diệp lên huyết áp gây ra xuất huyết não, đột quỵ, không thể cử động được cũng không thể nói chuyện, sau hai tháng thì qua đời.

Còn Diệp Mạn Mạn thì khóc lớn, cuối cùng giữa một người đàn ông giàu có nhưng góa vợ cùng với một người cùng tuổi nhưng đã có con cô chọn người đàn ông cùng tuổi, bước vào cuộc sống hôn nhân có ngọt bùi đắng cay như bao đôi vợ chồng bình thường khác

Loading...