Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:32
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Diệp Mạn Mạn chợt sinh ra một cảm giác buồn bã và hoảng hốt không giải thích được, cô đều buông bỏ bọn họ rồi, cuộc đời của cô sẽ không tiếp tục để cho bọn họ tham dự vào nữa rồi.

Vốn là mọi người cùng nhau đùa giỡn cùng nhau trưởng thành, yêu cũng thế mà hận cũng thế, tất cả đều bị cuốn chung vào với nhau.

Nhưng Lâm Doanh Doanh lại đem tất cả bọn họ đều buông bỏ hết, không chỉ là bên ngoài mà cả trong cõi lòng của cô cũng đều buông bỏ rồi.

Đến giờ Diệp Mạn Mạn mới phát hiện, nhiều năm như vậy dường như cũng chỉ có cô là vẫn luôn luyến tiếc hoài niệm về quá khứ, dùng cách thức căm ghét kia gặm nhấm từng lần rồi lại từng lần một.

Đột nhiên cô cũng cảm thấy đại học kia cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa rồi.

Lâm Doanh Doanh trông thấy biểu cảm bi thương lại không nói gì của cô ta bèn nhắc nhở: "Cô sắp đi học đại học thì phải nên vui mừng. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng chuyện của cô. Tôi nói thật với cô vậy, từ sau khi tôi gặp được Hoắc Thanh Sơn nhà tôi thì đã chẳng còn ý kiến gì với cô và Diệp Chi Đình nữa. Chúc hai người hạnh phúc."

Buông bỏ quá khứ, chẳng những là buông tha cho người khác mà cũng chính là đang buông tha cho chính bản thân mình. Đây cũng là lần duy nhất mà cô thật lòng thật dạ khuyên nhủ Diệp Mạn Mạn.

Diệp Mạn Mạn gật đầu một cách máy móc, đứng dậy, mù mờ nhìn Lâm Doanh Doanh, do dự một chút, lên tiếng: "Chị Doanh Doanh, thật ra thì em thật sự...... muốn làm em gái của chị, muốn...... muốn có một người cha giống như là bác Lâm."

Lâm Doanh Doanh khẽ ngẩng đầu nhìn cô ta, cười nhạt: "Tôi biết, nhưng người cần phải biết tự hiểu lấy mình, không nên tơ tưởng những thứ không thuộc về mình."

Tôi không thể coi cô như em gái ruột của mình, cũng không thể san sẻ người cha của mình.

Sắc mặt Diệp Mạn Mạn tái nhợt, Lâm Doanh Doanh quả nhiên là Lâm Doanh Doanh. Cho dù là thời điểm như thế này cô cũng sẽ không nói mấy câu đạo đức giả như "Thật ra chị cũng muốn xem em như em gái của mình" để miễn cưỡng chính mình.

Diệp Mạn Mạn theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó lại nói với Lâm Doanh Doanh: "Dù sao đi nữa thì em cũng vẫn cần phải nói lời cảm ơn với chị, cũng xin lỗi chị. Khi bé không hiểu chuyện, không hiểu được cái gì gọi là trong ngoài có sự khác biệt, cũng không hiểu được gì là tự mình biết mình. Thật ra, anh Đình anh ấy vẫn luôn đối với chị là tốt nhất, anh ấy luôn muốn giúp chị thay đổi....."

Lâm Doanh Doanh ngắt lời cô ta, "Được rồi, tôi thật sự không hề muốn cùng cô hàn huyên chuyện cũ. Tôi và Diệp Chi Đình có tuổi thơ thân thiết, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có thế. Hai người có chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi, cũng chẳng có quan hệ gì với tôi cả, chúc cho chúng ta ai nấy cũng đều có được hạnh phúc của riêng mình."

Nói xong Lâm Doanh Doanh đứng dậy, làm ra động tác tiễn khách.

Diệp Mạn Mạn đành phải ra về.

Cô ta rất muốn nói nếu như Lâm Doanh Doanh đã không còn quan tâm Diệp Chi Đình, vậy có phải có thể thẳng thắn trò chuyện với anh ấy, khiến cho anh ấy hoàn toàn hết hy vọng rồi hay không? Nhưng mà rất rõ ràng Lâm Doanh Doanh không muốn nghe cô ta tiếp tục nói, nếu như cô ta tiếp tục nói nữa chỉ sợ sẽ lại phá vỡ sự hòa bình ngoài mặt không dễ gì mới có được lần này.

Cô ta cắn răng ra về.

Thành phố mà Diệp Mạn Mạn học đại học chính là Cố Đô trứ danh, nằm ở vùng phía Tây của tổ quốc, ngành cô ta muốn học chính là loại chuyên ngành về dệt may.

Sau khi đến được Cố Đô, việc mà cô làm đầu tiên chính là gọi điện thoại cho cha Lâm và Diệp Chi Đình để báo cáo lại tình hình của mình.

Cha Lâm khích lệ cô, kêu cô chăm chỉ học hành, giữ gìn sức khỏe vân vân, nếu như gặp khó khăn cần đến tiền thì cứ nói với ông.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn Mạn rất thất vọng, bởi vì nhiều năm như vậy rồi mà cha Lâm đối với cô vẫn chỉ luôn là khách sáo có thừa thân thiết chẳng đủ.

Cha Lâm yêu cầu rất nghiêm khắc với con cái của chính mình, hai đứa con trai thì khỏi cần phải nói tới, cho dù là Lâm Doanh Doanh đỏng đảnh cũng luôn luôn bị ông yêu cầu phải biết ơn đảng và bộ đội, biết ơn chính phủ và nhân dân, phải tích cực hăng hái tiến về phía trước, đến nơi mà tổ quốc cần nhất để xây dựng.

Nhưng mà trước đến giờ ông đều không yêu cầu mình như vậy, lúc nào cũng khen ngợi mình hiểu chuyện, khen ngợi cô tiến bộ kêu cô phải chú ý an toàn và chú ý sức khỏe v.v.

Cho dù nói có thân thiết đến cỡ nào đi nữa, không phải ruột thịt thì chung quy cũng vẫn không phải là ruột thịt.

Cô gọi điện thoại cho Diệp Chi Đình, hy vọng anh có thể đến gặp mình, đã lâu lắm rồi cô và anh không gặp nhau.

Hai ngày sau Diệp Chi Đình tự lái xe đến Cố Đô để gặp cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc ấy Diệp Mạn Mạn đang thu dọn đồ đạc ở trong ký túc xá, một bạn học nữ chạy tới trêu cô: "Diệp Mạn Mạn, có một anh quân nhân siêu đẹp trai đến tìm cậu kia kìa, người đó là người yêu của cậu chứ gì."

Diệp Mạn Mạn đỏ mặt nhưng lại không phủ nhận, trái tim đập dồn dập nhưng vẫn chậm rãi thu dọn đồ đạc, sau đó thay một chiếc váy màu trắng, khoác thêm một cái áo khoác màu xanh quân đội rồi mới ra ngoài tìm Diệp Chi Đình.

Diệp Chi Đình của ngày hôm nay đã trút bỏ đi sự ngây ngô của tuổi trẻ, cũng không còn là thiếu niên bộp chộp bốc đồng xưa kia nữa, thậm chí gương mặt khôi ngô tuấn tú trắng nõn cũng đã sạm đi hai tông màu.

Diệp Mạn Mạn quan sát anh, tâm trạng có hơi kích động. Tuy rằng Diệp Chi Đình của hiện tại chẳng còn tuấn mỹ tinh xảo như thời niên thiếu, anh nhìn chín chắn chững chạc hơn nhưng lại tràn đầy hơi thở của đàn ông.

Cô cười tươi, "Anh Đình, anh cao hơn trước rồi, lại lớn thêm rồi có đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-394.html.]

Diệp Chi Đình gật đầu, "Trông có dáng vẻ của Thất Công."

Hiện tại anh đã 1m85, đúng là có cao hơn một chút so với lúc còn ở nông thôn.

Diệp Mạn Mạn bày ra dáng vẻ cực kỳ kinh ngạc, "Anh thật đúng là tài ba lắm. Lúc trước anh học hành đã tốt, giờ đây lớn lên rồi vóc dáng còn lợi hại hơn em và cả chị Doanh Doanh nữa."

Nghe cô nhắc đến Lâm Doanh Doanh, ánh mắt Diệp Chi Đình trở nên ảm đạm, anh hỏi: "Cô ấy vẫn tốt chứ?"

Diệp Mạn Mạn cười đáp lại: "Chị ấy rất tốt. Bây giờ Hoắc Thanh Sơn đã làm công việc của phó đoàn trưởng rồi, đoán chừng năm sau đã có thể sống cuộc sống vẻ vang rồi, ở nông trường rất được coi trọng. Chị Doanh Doanh là hiệu trưởng của trưởng tiểu học, lại còn là người sáng lập ra đoàn công văn nữa đấy, tài ba lắm luôn."

Diệp Chi Đình ừm một tiếng, thật ra anh cũng biết chuyện của Lâm Doanh Doanh, dù sao thì Lâm Doanh Doanh vẫn luôn thông tin qua điện thoại với mẹ Lâm và cha Lâm, mà anh lại còn là phó liên trưởng của trạm truyền tin đương nhiên cũng sẽ biết được rất nhiều, hơn nữa cha Lâm cũng sẽ chủ động nói những chuyện về Lâm Doanh Doanh với anh, anh còn được nhìn thấy qua ảnh gia đình ba người của Lâm Doanh Doanh cùng với Hoắc Thanh Sơn.

Lần đầu tiên khi được nhìn thấy bức ảnh đó, anh tưởng rằng trái tim của mình đã trở nên bình lặng nhưng vẫn đau quặn thắt một trận, có ghen tị cũng có khổ sổ còn có cả hối hận.

Hình ảnh của đứa bé Mạch Đậu kia giống hệt như đứa nhỏ giữa mình và Lâm Doanh Doanh mà anh thầm tưởng tượng ra. Đôi mắt to tròn, đen lay láy, bụ bẫm cũng rất thông minh và xinh đẹp, cậu bé có ngoại hình rất giống cô, nhưng cũng có nét giống anh. Tính tình cô không tốt nên chắc chắn sẽ đánh con, còn anh sẽ nhẹ nhàng mà khuyên bảo cô, cũng sẽ len lén an ủi bé cưng.....

Nghĩ tới đây, anh gần như khó kiềm chế được nhưng bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh, làm như chỉ vừa nghe thấy được tin tức của một người bạn bình thường, không phải là rất quan tâm.

Diệp Mạn Mạn thấy mặc dù là biểu cảm của anh hờ hững, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại để lộ ra sự bi thương không cách nào giấu nhẹm đi được kia, cô lập tức chuyển chủ đề, "Anh Đình nè, anh đã giúp em tìm người tiến cử để đi học đại học vậy em mời anh ăn cơm nhé."

Cô không nói thật với Lâm Doanh Doanh, cô sợ Lâm Doanh Doanh ghen ghét phá đám, cô cũng không còn dám tiếp tục khoe khoang gì với Lâm Doanh Doanh nữa.

Cô đưa Diệp Chi Đình đến một cửa tiệm quốc doanh để ăn cơm, hai người gọi một bữa ăn thịnh soạn, Diệp Mạn Mạn còn muốn uống cả rượu.

Diệp Mạn Mạn phát hiện Diệp Chi Đình ít nói hơn hồi trước rất nhiều, anh không còn thích nói chuyện nữa. Cho dù có là chủ đề mà anh cảm thấy hứng thú thì cũng chỉ mỉm cười đầu thì gật gù lại chẳng tiếp lấy câu chuyện mà thao thao bất tuyệt nữa.

Nhất là khi nói về Lâm Doanh Doanh, anh cũng chỉ rũ mắt xuống lẳng lặng lắng nghe, không nói thêm dù chỉ là một chữ.

Sau ba chung rượu, Diệp Mạn Mạn đã trở nên khá thoải mái, tìm lại được cảm giác chung đụng với Diệp Chi Đình trước kia.

Chỉ là họ đều đã thay đổi quá nhiều, Diệp Chi Đình đã không còn sự dịu dàng và bao dung nữa, anh đã trở nên bình tĩnh và im lặng, mà cô cũng không còn yếu đuối tội nghiệp như trước nữa đã đổi thành thăm dò mang theo sự sắc sảo.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Chi Đình nói đưa cô về trường học, cô lại mượn rượu lảo đảo ngã vào người anh.

Diệp Chi Đinh đỡ cô, cũng chỉ phải phép mà đỡ lấy cô chứ không hề mở rộng vòng tay ôm lấy cô.

Diệp Mạn Mạn trừng lớn đôi mắt long lanh nước nhìn anh, ánh mắt u oán và chất chứa tình cảm: "Anh Đình, em không muốn về trường, em..... anh có biết lý do gì mà em lại chọn ngôi trường đại học này không?"

Diệp Chi Đình không nói gì.

Diệp Mạn Mạn nức nở nói: "Em là vì anh cả đấy, em muốn gặp anh, em..... chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?"

Diệp Chi Đình lẳng lặng nhìn cô, "Mạn Mạn, ngay từ khi bắt đầu anh đã từng nói qua rồi, em có còn nhớ không?"

Nước mắt Diệp Mạn Mạn lăn xuống, cô nhớ rõ, cô đương nhiên là nhớ rõ, vì nhớ rõ nên mới căm hận, mới ghen ghét, mới buồn bã, mới cố tình chia rẽ.

Bắt đầu từ lần đầu tiên Diệp Chi Đình che chở cho cô, Diệp Chi Đình đã nói ngay với cô "Anh thích Doanh Doanh, anh không muốn cô ấy trở thành một người cay nghiệt thiếu tình cảm, anh bảo vệ em là vì muốn tốt cho cô ấy".

Thật là đáng tiếc, Lâm Doanh Doanh không biết, cô ấy không cảm kích, thứ mà cô ấy nhìn thấy được chỉ là Diệp Chi Đình đang che chở cho cô, sau đó tức giận rồi xa lánh Diệp Chi Đình, càng trở nên căm hận cô.

Lúc đầu cô đúng là vui vẻ, bởi vì Lâm Doanh Doanh và Diệp Chi Đình đã không còn thân nữa, vậy cô có cơ hội rồi.

Đáng tiếc nhiều năm vậy rồi, Diệp Chi Đình vẫn chỉ luôn xem cô như là em gái.

Cô không muốn làm em gái, điều cô muốn chính là được làm người phụ nữ của anh!

Cho nên cô mới gọi rượu, cô biết tửu lượng của Diệp Chi Đình không được tốt, muốn chuốc say anh, nhưng ai mà ngờ được mấy năm gần đây tửu lượng của Diệp Chi Đình lại lên đô chứ.

Cô thút thít nói: "Em nhớ, nhưng mà chị ấy đã gả cho người ta rồi, cuộc sống hôn nhân của chị ấy cũng hạnh phúc, chị ấy không cần anh nữa rồi."

Trên mặt Diệp Chi Đình lộ ra sự đau đớn, nhưng ngay lập tức đã lấy lại vẻ bình tĩnh: "Anh biết, anh biết."

Loading...