Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:30
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì nông trường sắp bắt đầu phát triển hợp tác xã nông nghiệp, ngoài các loại sắt thép, than đá, dầu mỏ ra thì các ngành nghề như may mặc, ăn uống cũng cần phải đi đôi với nhau chính vì vậy mà cần một lượng lớn nhân tài để tiến cử vào bộ đội. Công nhân viên chức lâu năm, các phần tử tiên tiến trong thanh niên tri thức được đi đầu trong việc học tập bồi dưỡng tại đại học công nông binh.

Mùa hè năm 1972, đoàn bộ giao việc tiến cử học viên vào đại học công nông binh giao cho Hoắc Thanh Sơn, tùy anh dẫn người kiểm tra xét duyệt, người xin, các đơn vị và đại đội tự động tiến cử, sau đó tổ xét duyệt phụ trách kiểm tra.

Là hiệu trưởng của trường tiểu học nên Lâm Doanh Doanh cũng có quyền được tiến cử, cô đã tiến cử Mã Vân Vân và Hoàng Lệ Dương, để hai cô đi theo học bồi dưỡng.

Học viên công nông binh chú trọng chính là "Đến từ nơi nào thì trở về nơi đó", sau khi tốt nghiệp thì phải quay trở về đơn vị cũ, đây cũng giống như đơn vị bỏ vốn đưa công nhân viên đi bồi dưỡng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh đã tính toán ổn thỏa, vào lúc hai người họ đi học bồi dưỡng sẽ tìm ba nữ thanh niên tri thức khác từ chỗ tri thức đến dạy học. Đồng thời cô cũng sẽ làm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở cho Hoắc Thanh Hạnh, sau đó để cô ấy theo Hoắc Thanh Hồ học hết toàn bộ kiến thức trung học cơ sở và trung học phổ thông.

Xưa nay Lâm Doanh Doanh bảo sao thì Hoắc Thanh Hạnh đều nghe vậy, bảo học tập thì học tập, bắt hát hò thì liền hát hò. Cô cảm thấy Lâm Doanh Doanh bảo mình học tập, đoán chừng cũng là muốn tiến cử cô ấy đi học đại học nhỉ, vì vậy cũng ra sức để học.

Thời điểm khi Hoắc Thanh Sơn kiểm duyệt nhìn thấy tên của Diệp Mạn Mạn, là tự cô ta xin sau đó được liên trưởng của chỗ thanh niên tri thức tiến cử.

Theo lẽ thì Diệp Mạn Mạn không đạt chuẩn, bởi vì để có thể đủ tư cách được tiến cử là học viên công nông binh thì bắt buộc phải là người mẫu mực, tiên tiến được mọi người công nhận. Diệp Mạn Mạn làm việc thì không tích cực, sức khỏe cũng không tốt, đương nhiên là không giành được vinh dự tiên tiến.

Nhưng mà bên cạnh cái tên Diệp Mạn Mạn lại được vẽ một hình tam giác, đây cũng có nghĩa là cô ta có quan hệ, là đối tượng được quan tâm trọng điểm.

Kiểu tiến cử đi học đại học và phân bố công việc thế này đương nhiên là sẽ có liên quan đến quan hệ cá nhân, điều này Hoắc Thanh Sơn cũng biết, con đường tiến cử bình thường và dựa vào mối quan hệ cùng với người được chăm sóc đặc biệt cũng đều có tỉ lệ riêng của nó.

Anh mang danh sách tiến cử bỏ vào trong hộc kéo, về nhà trước.

Lâm Doanh Doanh đang cùng với mẹ Hoắc, Triệu Hồng Ni Nhi ở trong nhà chế tạo quần áo.

Mấy đứa Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân được nghỉ nên đã dẫn theo Mạch Đậu và Mạch Miêu ra ngoài chơi rồi, mấy đứa nhỏ không có trong nhà vừa yên tĩnh lại còn an toàn.

Lâm Doanh Doanh còn mang cả vải trải hết lên trên giường để cắt, những người phụ nữ khác thì lại phụ trách đạp máy may. Cô cắt cho Mạch Đậu mấy bộ quần áo kiểu tu sĩ nhỏ, lại cắt cho bé Mạch Miêu mấy chiếc váy nhỏ, còn cắt cho bản thân, Hoắc Thanh Hồ rồi cả Văn Thiến mỗi người một bộ váy.

Thấy Hoắc Thanh Sơn đã về, cô liền quăng kéo đến tìm Hoắc Thanh Sơn để nói chuyện.

Triệu Hồng Ni Nhi cười khúc khích, nói: "Đã là vợ chồng già rồi mà vẫn còn quấn quýt nhau thế kia, cũng chỉ có mỗi Thanh Sơn và Doanh Doanh thôi đấy."

Mẹ Hoắc cười cô ấy, "Con với Chí Quốc lúc còn trẻ không quấn nhau à?"

Triệu Hồng Ni Nhi: "Hài, khoảng thời gian tụi con kết hôn cũng chưa từng quấn quýt nhau qua, ban ngày thì ai làm việc của người nấy, buổi tối lại ngủ chung với nhau. Đợi đến khi có con rồi con lại ngày hay đêm gì cũng mệt bở hơi tai, làm gì còn có thời gian mà để ý đến anh ấy nữa đâu ạ?"

Cô ấy lại hỏi mẹ Hoắc có phải là Lâm Doanh Doanh lại có rồi nữa không, theo lẽ mà nói thì vợ chồng dính lấy nhau như thế thì cũng khó tránh khỏi việc lại có thai nữa đâu.

Mẹ Hoắc cũng biết chuyện Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn tránh thai, nhưng mà bà không nói, chuyện mà con trai và con dâu đã quyết định bà cũng sẽ không xen vào.

Ở bên ngoài, Lâm Doanh Doanh đang ngồi trên ghế đu dây của con nít, Hoắc Thanh Sơn nhẹ nhàng đẩy cô từng cái rồi lại từng cái một, đem truyện Diệp Mạn Mạn được tiến cử đi học nói lại với cô.

Lâm Doanh Doanh tựa trên dây thừng, ngoái đầu nhìn anh, như cười như không nói: "Anh nói cho em biết chuyện này là có ý gì?"

Hoắc Thanh Sơn cười nhè nhẹ: "Ý là sợ em tính sổ."

Nếu như đợi cho đến khi Diệp Mạn Mạn đã đi học rồi mà cô mới được biết, đến lúc đó lại khó mà tránh khỏi việc cáu giận với anh, cho dù là cô biết không phải là do anh tiến cử thì cô cũng sẽ không thoải mái, chi bằng hiện tại mau mau nói với cô.

Lâm Doanh Doanh cười rộ lên, "Coi như anh thông minh đó. Cô ta thích học thì cứ để cô ta học thôi, dù sao thì học xong cũng vẫn phải quay về lại nông trường làm việc mà."

Đương nhiên tiền công quay trở về sau khi đã qua học bồi dưỡng cũng sẽ không còn giống với địa vị và thân phận của trước kia nữa. Sau khi học bồi dưỡng trở về thì cũng là cán bộ nhỏ rồi, tiền lương cũng sẽ tăng lên hai bậc, thậm chí cũng không cần phải ra đồng nữa, đúng là rất hời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-393.html.]

Hoắc Thanh Sơn không nói gì, chỉ chầm chậm mà đẩy cô.

Lâm Doanh Doanh lại hừ một tiếng, "Tám phần là có người nhờ vả quan hệ giúp cho cô ta."

Cha Lâm lúc này đang ở bên Tây Bắc, bận rộn quân vụ, mọi chuyện sinh hoạt về cơ bản đều là do mẹ Lâm lo liệu. Mà Diệp Mạn Mạn ở chỗ này thoải mái hơn so với ở quê, ăn uống cũng ổn, cha Lâm đương nhiên cũng sẽ không để tâm tới nhiều. Vậy thì dùng đầu ngón chân để nghĩ thôi cũng thừa biết, hẳn là Diệp Chi Đình giúp cô ta đi cửa sau.

Cô cũng không muốn khiến cho Hoắc Thanh Sơn khó xử, cô cười nói: "Chỉ cần là con đường tiến cử cô ta chính quy thì đương nhiên em cũng sẽ không ý kiến gì, chẳng lẽ em lại còn giở trò xấu không cho cô ta đi à? Em cũng chẳng có dư thời gian thế đâu."

Mấy năm đến ở nông trường này cô cũng có cơ hội gặp mặt Diệp Mạn Mạn, nhưng mà Lâm Doanh Doanh vì chuyện mẹ Diệp muốn Hoắc Thanh Sơn chiếu cố Diệp Mạn Mạn mà thù dai cực, có gặp mặt thì cũng chẳng muốn để ý tới, cho nên dịp để nói chuyện nhiều cũng không có.

Cô chẳng muốn để ý tới thì đương nhiên cũng sẽ chẳng thèm giở trò xấu ở sau lưng. Dẫu sao thì chỉ cần cô ta không tán tỉnh Hoắc Thanh Sơn, không chán ghét nhà mình, Lâm Doanh Doanh cũng không có thái độ thù địch gì với cô ta.

Hai vợ chồng thỏ thẻ trong chốc lát, Lâm Doanh Doanh còn đang muốn Hoắc Thanh Sơn cùng cô tản bộ bên bờ sông thì lại nhìn thấy Diệp Mạn Mạn xuất hiện ở ngay cổng hàng rào.

Cô ta lẳng lặng đứng ở đó nhìn vào trong, cho đến khi bắt gặp ánh mắt Lâm Doanh Doanh thì hốt hoảng trong phút chốc, dường như muốn xoay người chạy trốn nhưng lại cố kìm nén lại.

Cô ta mấp máy cánh môi, "Chị Doanh Doanh, em..... có thể nói chuyện với chị một chút không?"

Lâm Doanh Doanh chậc một tiếng, thật mất hứng, cô khẽ hất tay, "Vào đi."

Cô kêu Hoắc Thanh Sơn bận việc đi, trở lại vào giờ cơm là được.

Hoắc Thanh Sơn biết cô không có việc gì, dù sao thì trong nhà cũng còn có người nên cũng không lo lắng, cất bước đi ra ngoài.

Lúc anh và Diệp Mạn Mạn lướt qua nhau, không biết là tại sao Diệp Mạn Mạn lại có hơi sợ hãi, co ro chủ động tránh anh xa ra một chút.

Lâm Doanh Doanh dẫn cô ta đến ngồi dưới giàn nho, còn rót cho cô ta một ly nước, "Cô có việc?"

Diệp Mạn Mạn mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản được làm từ vải bông, cơ thể cô ta vốn gầy và nhỏ nhắn. Hai năm này lại tràn đầy tâm sự nên càng ngày lại càng hao gầy, ốm yếu đến mắt cá chân gầy trơ xương trông thấy mà cực kỳ thương xót.

Đương nhiên rồi, Lâm Doanh Doanh sẽ không thương xót cô ta.

Cánh môi Diệp Mạn Mạn mấp máy ừ rồi lại ờ, cuối cùng đáp lại: "Em.... Em muốn đi học đại học công nông binh."

Lâm Doanh Doanh: "Ờ, vậy cô cứ đi thôi."

Ánh mắt Diệp Mạn Mạn hiện lên vẻ kinh ngạc, Lâm Doanh Doanh cho mình đi? Cô sẽ không gây phiền hà gì cho mình đấy chứ? Diệp Mạn Mạn khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà điều kiện của em không đạt, cho nên..... Em đã bỏ ra chút tiền để nhờ vả quan hệ."

Lâm Doanh Doanh hơi kinh ngạc, chẳng lẽ lần này không phải là Diệp Chi Đình đi cửa sau giúp cô ta? Nếu như dựa vào chính bản thân Diệp Mạn Mạn, vậy thì cũng hơi thú vị đấy. Mặc dù tiền cũng là do Diệp Chi Đình hay một ai đó cho thôi, nhưng mà Diệp Mạn Mạn có thể tự thân mình nhờ vả quan hệ vậy cũng xem như là bất ngờ rồi.

Lâm Doanh Doanh cũng không chế nhạo cô ta đi cửa sau, càng không nói phải như thế nào, cũng chỉ nói: "Vậy cô cứ đi thôi, chúc mừng."

Nếu như đặt vào là Lâm Doanh Doanh của trước kia chắc chắn sẽ chẳng nói ra được những lời chúc mừng, không mỉa mai thì cũng đã được coi là tốt lắm rồi. Nhưng bây giờ cô và Hoắc Thanh Sơn yêu thương nhau, hôn nhân hạnh phúc. Căn bệnh lạ nóng nảy của trước kia cũng đã hết rồi, bây giờ lại nhìn lại Diệp Mạn Mạn, bắt đầu dò xét lại mối quan hệ giữa mình và Diệp Chi Đình và cả mối quan hệ giữa mình và Diệp Mạn Mạn, trong lòng Lâm Doanh Doanh cũng không còn giống xưa kia nữa.

Không còn sự bốc đồng và nóng nảy của trước kia, cũng chẳng còn sự soi mói bới móc và sự hiếu thắng lúc đầu nữa. Cô của hiện tại, bình thản và suôn sẻ, không muốn tranh chấp với người khác dù chỉ là một chút.

Diệp Mạn Mạn càng cảm thấy kinh ngạc, cô ta vốn cho là Lâm Doanh Doanh chắc chắn sẽ châm chọc mỉa mai mình, thậm chỉ có khả năng sẽ uy h.i.ế.p cả cô ta. Cô ta sợ Lâm Doanh Doanh sẽ giở trò xấu sau lưng mình không để cho cô ta đi học đại học, cho nên mới cố ý đến đánh tiếng một cái.

Nhưng lại không ngờ tới khi lần nữa ngồi trước mặt Lâm Doanh Doanh, Lâm Doanh Doanh đã không còn là cô chiêu được nuông chiều trên dưới khắp cả người đều có gai hễ mở miệng liền đối đầu với cô ta kia nữa rồi.

Lâm Doanh Doanh thay đổi rồi.

Loading...