Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 392
Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:28
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì cho dù trước kia nhiều người tự cho là đúng, cậy thế nạt người hoặc kết bè phái, Lâm Doanh Doanh không bị lay động, cũng không thèm để ý bọn họ. Cũng không mong đợi được công nhận vào vòng kết nối của bọn họ để kết bạn, cũng không mong đợi lời khen ngợi của bọn họ để có được mức lương cao, càng không nịnh bợ người được coi là đứng đầu của bọn họ.
Cô chỉ đơn giản là một đòn đả kích sự tự cao tự đại của bọn họ, bọn họ căn bản là không thể so sánh với cô.
Đây là một đòn giáng mạnh vào một số người, người chịu đòn đầu tiên chính là Hứa Trác Nhiên.
Hứa Trác Nhiên vốn là trụ cột của đoàn văn công, cô ấy cũng có chút quan hệ nhỏ, nhưng chút quan hệ đó lại không đủ để so sánh với Lâm Doanh Doanh. Cô ấy vốn được các đồng nghiệp khen ngợi vì ngoại hình xinh đẹp, vóc dáng đẹp, giọng hát hay, được các đồng nghiệp tâng bốc nịnh bợ.
Bây giờ Hoắc Thanh Hạnh và Lâm Doanh Doanh vào đội, Lâm Doanh Doanh xinh đẹp hơn cô ấy, tài năng hơn cô ấy, Hoắc Thanh Hạnh trẻ hơn cô ấy, giọng nói còn trong trẻo và mềm mại hơn so với cô ấy.
Vốn là trụ cột, nay lại lập tức bị lung lay, cô ấy đã mất đi cảm giác bản thân vượt trội hơn.
Sau mấy buổi biểu diễn văn nghệ, Hoắc Thanh Hạnh không chỉ hát đè bẹp cô ấy, thậm chí biểu diễn cũng đè bẹp cô ấy.
Trước đây vai Lý Thiết Mai đều do cô ấy đóng, nhưng bây giờ chính ủy Cao nói muốn xem Hoắc Thanh Hà đóng vai Lý Thiết Mai, bởi vì tuổi tác phù hợp hơn.
Kết quả diễn xong, đã hoàn toàn lấn át Hứa Trác Nhiên.
Nếu như trước đây có người cướp danh tiếng của cô ấy như vậy, cô ấy sẽ ra tay chấn chỉnh, nhất định sẽ giẫm lên người phụ nữ đã cướp đi danh tiếng của mình và không bao giờ ngã xuống.
Nhưng bây giờ đối mặt với Lâm Doanh Doanh, bất kỳ động tác nhỏ nào của cô ấy đều bị Lâm Doanh Doanh dự đoán được, căn bản không có cơ hội ra tay, thậm chí còn không dám ra tay.
Làm một người nuốt hết sự giận dữ và bất bình xuống, nó khiến người ta khó chịu. Nhưng sức ảnh hưởng của Hoắc Thanh Sơn trong toàn đoàn bộ càng ngày càng lớn, thậm chí có người nói anh rất có thể là đoàn trưởng ở nhiệm kỳ tiếp theo, chỉ dựa vào điều này, Hứa Trác Nhiên cũng không dám làm cái gì.
Sự chênh lệch xa về địa vị, khiến cô ấy trở nên trống rỗng và không có khí thế.
Cuối cùng cô ấy thật sự không chịu nổi cảm giác bị Lâm Doanh Doanh áp chế, lựa chọn chuyển đến Tổng cục nông trường, sau đó gấp rút chọn một người có quyền thế nhất trong số nhiều người theo đuổi mình - làm vợ kế của một vị thủ trưởng ở Tổng cục.
Chỉ là vị thủ trưởng này không phải là người quá yêu thích người đẹp, con cái đã trưởng thành, hơn nữa đều thành gia lập nghiệp, ông ta không muốn để vợ của mình sinh mấy đứa con như cháu của mình, cho nên ông ta lựa chọn buộc garô.
Lâm Doanh Doanh biết tin này đã là mùa hè năm sau.
Trong sân cây cối xanh tươi tốt, hoa như gấm, một hàng rào leo đầy các loại dây leo và hoa, chen chúc nhau, tạo thành từng bụi.
Lâm Doanh Doanh ngồi dưới giàn nho, nói chuyện với Văn Thiến - người đi Tổng cục học tập một tháng mới trở về.
Văn Thiến nói chuyện của Hứa Trác Nhiên cho cô biết.
Văn Thiến cười nói: "Thủ trưởng đối với cô ta đủ ý tứ, không nói với cô ta mà đi buộc ga-rô, chị nghe nói, ý tứ của thủ trưởng là để bao giờ ông ta qua trăm tuổi, cô ta vẫn có thể đi tái hôn, nên không thể có con."
Lâm Doanh Doanh cười nhạo một tiếng, "Thủ trưởng năm nay còn chưa đến sáu mươi nhỉ? Em thấy ông ta khỏe mạnh như vậy có thể sống tám mươi tuổi, đến lúc đó Hứa Trác Nhiên bao nhiêu tuổi, cho dù tái hôn thì cũng sao sinh được nữa?"
Văn Thiến: "Đó cũng là do cô ta cam tâm tình nguyện. Chẳng lẽ là người ta ép cô ta gả sao? Người ta cũng hỏi cô ta, cô ta không thích thì nói không thích. Còn không phải là muốn đi theo thủ trưởng hưởng phúc sao? Chị thấy người theo đuổi cô ta nhiều như vậy, có nòng cốt của đoàn văn công, có liên trưởng doanh trưởng, thậm chí còn có cán bộ trẻ của Tổng cục, người nào không xứng với cô ta chứ?"
Lâm Doanh Doanh cười mà không nói.
Văn Thiến đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô, "Khuôn mặt mềm mại mịn màng này của em, đúng là khiến người ta ghen tị. Nói cho cùng không phải là cô ta giận dỗi em, nhất định phải gả cho người có địa vị cao hơn em sao? Bây giờ nếu em gặp cô ta, còn phải gọi một tiếng phu nhân thủ trưởng đó. À, đúng rồi, bây giờ cô ta hình như sẽ làm phó chủ nhiệm đoàn văn công của Tổng cục nông trường."
Lâm Doanh Doanh: "Em cũng không trông cậy vào đoàn văn công giúp mình nổi tiếng, cũng không trông mong vào việc kiếm được nhiều tiền cho em, cô ta làm đoàn trưởng cũng không liên quan gì đến em."
Chỉ là phó chủ nhiệm mà thôi. Trong một đoàn có đến mười mấy phó chủ nhiệm đó, ha ha.
Lúc này, nhóc con Mạch Đậu và em gái Mạch Miêu cùng nhau trở về.
Mạch Đậu bây giờ cả tuổi mụ là ba tuổi, còn thiếu hai tháng nữa là được hai tuổi, bây giờ đi vững chạy nhanh, bụ bẫm trắng trẻo.
À, cơ thể mập mạp như có ba cái đầu, hơn nữa đầu còn rất to.
Mạch Miêu là con gái của lão Đinh, sinh tháng tám năm ngoái, hơn một tháng mới được tròn một tuổi, thế nhưng lại đi rất vững, chỉ là trời sinh dáng vẻ chậm rãi không cần vội vàng.
Cô bé thích đi theo Mạch Đậu, còn Mạch Đậu thì thấy cô bé cái là cau mày.
Hai anh em cùng nhau trở về, Mạch Đậu kéo một con vịt, cậu bé tóm cổ con vịt, hai cánh của con vịt còn lăng giãy dụa bành bạch, nhưng sức lực của cậu bé lớn không để con vịt chạy thoát.
Mạch Miêu thì kéo một con vịt nhỏ bằng gỗ có bánh xe, đó là món đồ yêu thích của Mạch Đậu, bị Mạch Miêu khóc lóc muốn có.
Mạch Đậu vốn sợ mẹ ruột của mình, bây giờ thì cũng sợ cả cô bé mít ướt này.
Mạch Đậu vừa định chui vào lòng Lâm Doanh Doanh, Mạch Miêu đã lảo đảo bước nhanh hơn, miệng gọi mẹ, sau đó nhào vào trong lòng Lâm Doanh Doanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạch Đậu đứng ngơ ngác ở đó, cậu bé ngơ ngác nhìn cô bé đáng ghét cướp cái ôm của mẹ mình, ngay cả nới lỏng tay để vịt chạy đi cũng không biết.
Cô em gái này đúng là càng lớn càng đáng ghét, khi còn nhỏ cướp đồ chơi của mình là thì cũng thôi đi, bây giờ lớn hơn vậy mà lại cướp mẹ của mình!!!
Hai đầu lông mày của nhóc con Mạch Đậu nhíu chặt lại, đôi mắt to và đen láy hiện lên đầy vẻ nghiêm túc, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn hồng hào cũng đã bĩu cong lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-392.html.]
Văn Thiến ôm cậu bé vào lòng, cười nói; "Đặc điểm bĩu môi này của nhà cháu đúng là gen di truyền, học theo giống hệt mẹ cháu."
Lâm Doanh Doanh bĩu môi, ngắt lời, "Nói bậy, chị không thấy cô hai của thằng bé, miệng cũng bĩu, à, đúng rồi, chị chỉ cần nhìn chú út là được."
Văn Thiến liền nhìn con gái của mình nằm trong lòng Lâm Doanh Doanh, ấy vậy mà cũng học bĩu môi, nhất thời buồn cười không chịu được. Văn Thiến là bác sĩ công việc tương đối bận rộn, còn phải đi Tổng cục học tập, mà lão Đinh cũng không phải người trông con, cho nên lúc cô ấy không ở nhà, Mạch Miêu đều ở nhà Lâm Doanh Doanh, đi theo mẹ Hoắc và Mạch Đậu, có thể coi như truyền từ đời này sang đời khác.
Lúc này Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân đã đi học về.
Hoắc Thanh Hồ đã mười lăm tuổi, gen tốt ăn uống đủ chất, bây giờ đã cao gần một mét tám. Thân hình thiếu niên còn tương đối gầy gò đơn bạc, nhưng ba anh em bọn họ đều là dáng người vai rộng eo nhỏ, cho nên mặc dù dáng người thiếu niên đơn bạc, nhưng dáng người như cái giá treo đồ, vai rộng tay chân dài đã trông rất đẹp trai rồi.
Lâm Doanh Doanh phát hiện cậu nhóc này cũng không biết là diễn ở trường nên đã thành thói quen, hay là bệnh trung nhị(1) duy trì lâu liền trở thành sự thật, dù sao bây giờ cũng là một thiếu niên lạnh lùng cao ngạo, không có một chút nào giống thiếu niên hoạt bát như ánh mặt trời ở trong nguyên tác.
(1) Bệnh trung nhị: Là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì.
Ừm, Tạ Vân - người nhảy lên nhảy xuống bên cạnh cậu ấy chính là thiếu niên hoạt bát như ánh mặt trời kia, giống như một ngọn lửa, chỉ cần cậu bé xuất hiện, là xung quanh sẽ nóng lên.
Tạ Vân trực tiếp lưu loát trèo qua hàng rào, "Cô Văn đã về rồi ạ?"
Văn Thiến cười nói: "Ừm, còn mang quà cho các cháu đó, để ở trong phòng đó, vào lấy đi."
Hoắc Thanh Hồ dáng vẻ vẫn lạnh lùng, nhưng lại vô cùng lễ phép, về đến nhà chào hỏi Lâm Doanh Doanh trước, rồi chào Văn Thiến, sau đó trực tiếp xách Mạch Đậu lên vác trên vai mang cậu bé vào nhà.
Văn Thiến nhỏ giọng nói với Lâm Doanh Doanh: "Thanh Hồ đúng là có dáng người như cái móc treo đồ. Em không biết đâu, chị nghe nói có nhiều bạn nữ đuổi theo cậu bé, còn có cả các bạn nữ cấp ba nữa đó."
Lâm Doanh Doanh ngạc nhiên nói: "Thật sao?"
Văn Thiến gật đầu, "Đương nhiên thật rồi, em là chị dâu phải quan tâm nhiều hơn, đừng để cậu bé bị người ta bắt cóc."
Lâm Doanh Doanh: "Mấy cô gái kia không có mắt hay sao vậy?"
Văn Thiến cười ha ha, vỗ cô một cái, "Có người chị dâu nào như em không vậy?"
Lâm Doanh Doanh: "Chị xem, thằng bé vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, có người yêu là thằng bé, không biết có chỗ nào thú vị."
Văn Thiến không đồng ý, "Lão Hoắc nhà em còn lạnh lùng và nhạt nhẽo hơn thằng bé, làm người yêu của em ấy, em có thấy thú vị không?"
Lâm Doanh Doanh kiêu ngạo nói: "Hoắc Thanh Sơn của em thì lại khác, đó không phải là do em cải tạo được sao."
Tạ Vân ở trong phòng nhìn sắc mặt Hoắc Thanh Hồ càng ngày càng tối sầm lại, liền hô to: "Cô ơi, có ai lại đi nói sau lưng người khác như này sao? Cô nói nhỏ một chút, chúng cháu đều nghe thấy hết đó!"
Tiếng cười của Lâm Doanh Doanh và Văn Thiến càng vang dội hơn.
Lúc này Hoắc Thanh Sơn và lão Đinh từ bên ngoài trở về.
Theo tuổi tác tăng lên, vẻ ngoài của Hoắc Thanh Sơn càng thêm lạnh lùng nghiêm túc, khuôn mặt đẹp trai hầu như không nhìn thấy một chút ý cười.
Mà lão Đinh thì càng ngày càng thích nhiều lời, thích cười, nhất là sau khi kết hôn, có chút chuyện vui là không kiềm lại được, từ xa đã cười toét miệng đến tận mang tai, nói, "Áo bông nhỏ của cha, có nhớ cha không?"
Văn Thiến đến gần Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng nói: "Nhìn mà xem, lão Hoắc nhà em dáng vẻ đúng là lạnh lùng nhạt nhẽo."
Lâm Doanh Doanh lại cười như hoa, cười nói với Hoắc Thanh Sơn: "Anh Thanh Sơn, em rất nhớ anh."
Khuôn mặt đẹp trai vốn đang mang theo vẻ lạnh lùng của Hoắc Thanh Sơn liền lập tức như hồi xuân, cười cười, đi về phía cô.
Lão Đinh lập tức bế con gái lên, hôn hôn rồi bế nâng lên cao.
Lão Đinh: "Vợ ơi, mau về thôi, lát nữa là da gà rơi ra đầy nhà bọn họ mất."
Mặc dù tất cả mọi người đều là vợ chồng già, đã có con, nhưng không ai không biết xấu hổ như Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn, nhanh chóng chuồn đi.
Lâm Doanh Doanh nằm trong lòng Hoắc Thanh Sơn, khoát khoát tay với một nhà ba người kia, sau đó hôn lên cằm Hoắc Thanh Sơn, cười nói: "Hôm nay trở về có hơi sớm nhỉ."
Hoắc Thanh Sơn nhốt cô vào lòng, trốn trong bóng râm của giàn hoa trao cho cô một nụ hôn dài.
Hôn xong, anh liền nhìn thấy trong khe hở của giàn hoa thò ra cái đầu to của nhóc con Mạch Đậu, cậu bé nhíu mày, đôi mắt to đen láy đang nghiêm túc trừng mắt nhìn anh.
Hoắc Thanh Sơn cười cười, xách cậu bé lại, ngồi xuống đặt cậu bé ngồi giữa hai người.
Nhóc con Mạch Đậu quay đầu nhanh chóng hôn lên mặt Lâm Doanh Doanh một cái, sau đó làm bộ như không có chuyện gì liếc Hoắc Thanh Sơn một cái.
Hoắc Thanh Sơn cảm nhận được sự khiêu khích rất rõ ràng!
Lâm Doanh Doanh: "Mạch Đậu, sao con lại dính kẹo lên mặt của mẹ!"
Mạch Đậu gầm lên một tiếng, lập tức nhảy xuống đất, lóc cóc chạy như bay.