Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 390
Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:23
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần này chạm vào Cố Ngọc Thành cô ấy vậy mà lại biết được một ít tình tiết của nguyên tác.
Tuy nhiên, phần này của quyển sách không liên quan nhiều đến cô ấy, mà là nữ chính và nam chính của nguyên tác.
Cố Ngọc Thành này là cha của Cố Tiểu Mân - nữ chính của sách gốc, anh ấy kết hôn không lâu thì cha mẹ trong bị bệnh, vì kiếm tiền duy trì cuộc sống, anh ấy liền ứng tuyển đến nông trường kiếm tiền gửi về nhà.
Mà đi cùng anh ấy còn có một người anh em đồng hương tên là Đổng Thủ Chuyết, tình cảm của hai người tương đối tốt. Sau khi đến đây, Cố Ngọc Thành biểu hiện nổi bật nên được bổ nhiệm làm trung đội trưởng tuyển dụng, làm cán bộ.
Ai biết được một lần xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, anh ấy c.h.ế.t chìm trong đầm lầy, và sau đó Đổng Thủ Chuyết đảm nhận vị trí trung đội trưởng của anh ấy.
Sau đó Đổng Thủ Chuyết kết hôn thành gia lập thất ở đây, nhưng vợ anh ta qua đời do khó sinh, anh ta lại phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi đội ngũ cán bộ, anh ta không có mặt mũi nào trở về quê hương.
Sau khi trở về quê hương hai năm, anh ta kết hôn với vợ của Cố Ngọc Thành, nhưng lại có ý đồ bất chính với con gái của Cố Ngọc Thành, cuối cùng khi anh ta muốn cưỡng h.i.ế.p nữ chính thì đã bị nam chính trẻ tuổi g.i.ế.c chết.
Nếu là vậy thì... Lâm Doanh Doanh nhìn Cố Ngọc Thành, hỏi: "Ban ngày, sao anh lại bị rơi xuống đầm lầy vậy?"
Hoắc Thanh Sơn và anh Đinh sau khi cứu người lên cũng không hỏi, bọn họ nghĩ chắc hẳn là đi bộ không cẩn thận rơi xuống, chỗ này nếu ai mà không quen thuộc đường, rất dễ đi vào đầm lầy và bị lún xuống, trước đó cũng có trường hợp như vậy.
Cố Ngọc Thành nói cho bọn họ biết, anh ấy và bạn thân đồng hương của anh ấy - Đổng Thủ Chuyết muốn đi đến đại đội khác giúp đỡ, làm thợ mộc kiếm một chút thu nhập, ai mà ngờ được khi đi đến chỗ này, Đổng Thủ Chuyết không cẩn thận bị ngã xuống, anh ấy liền vội vàng kéo anh ta lên.
Khi anh ấy kéo Đổng Thủ Chuyết lên, Đổng Thủ Chuyết vì muốn trèo lên nên giãy giụa mạnh, nên ngược lại lại đẩy anh ấy lún xuống.
Đổng Thủ Chuyết thấy anh ấy lún xuống liền nói muốn trở về đại đội tìm người cứu anh ấy, bảo anh ấy kiên trì một chút, kết quả đến bây giờ Đổng Thủ Chuyết đến cũng chưa quay lại.
Văn Thiến: "Ở gần đây không có đại đội nào, anh ta phải chạy mấy kilomet."
Hoắc Thanh Sơn hơi nhíu mày, "Lúc anh vừa ngã xuống thì sẽ ở sát rìa, chỉ cần không giãy dụa sẽ không bị lún xuống, anh ta chỉ cần cởi quần áo ra là có thể kéo anh lên."
Vừa mới rơi xuống, cơ thể chưa rơi hoàn toàn xuống, muốn kéo lên thì tương đối dễ.
Cố Ngọc Thành: "Lúc cậu ấy đi lên, không cẩn thận đạp tôi một cước, chắc là do sợ hãi."
Lâm Doanh Doanh cười lạnh: "Anh vẫn còn tốt bụng, nói đỡ cho anh ta, tôi thấy rõ ràng là anh ta cố tình rơi xuống xong đạp anh xuống, xong thuận tiện đạp anh xuống."
Cố Ngọc Thành mở to hai mắt, "Không... Chắc không phải vậy... đâu."
Lâm Doanh Doanh: "Không phải? Hai người là anh em tốt, anh ta bị ngã xuống, anh ngay lập tức kéo anh ta lên, còn anh bị ngã xuống thì lại chạy đi tìm người?"
Anh Đinh chậc chậc hai tiếng.
Khuôn mặt Cố Ngọc Thành trong nháy mắt trở nên trắng bệch, dù như thế nào anh ấy cũng không nghĩ ra được rằng người anh em tốt của mình lại muốn hại c.h.ế.t mình.
Hoắc Thanh Sơn: "Anh ở đại đội nào? Đưa anh trở về, thuận tiện tìm Đổng Thủ Chuyết kia hỏi tình hình một chút."
Nếu đây thực sự là một vụ g.i.ế.c người có chủ ý, thì không thể chủ quan được, những người như vậy có thể g.i.ế.c người vào hôm này, thì sau này cũng có thể tiếp tục g.i.ế.c người.
Lâm Doanh Doanh thấy cũng đã muộn, đề nghị về nhà trước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe nói có người rơi xuống đầm lầy, mẹ Hoắc liên tục kêu lên, "Phải cẩn thận chứ, đúng là mạng lớn, gặp được Thanh Sơn cùng Quang Vinh."
Triệu Hồng Ny Nhi lại kể cho bọn họ nghe chuyện có người lên núi gặp phải gấu đen, khiến Hoắc Thanh Hạnh và Văn Thiến nghe xong liên tục kêu sợ hãi.
Lâm Doanh Doanh vẫn đang suy nghĩ về Đổng Thủ Chuyết kia, hôm nay trong lúc vô tình đi dã ngoại, Hoắc Thanh Sơn cứu Cố Ngọc Thành, như vậy Cố Ngọc Thành sẽ không c.h.ế.t và Đổng Thủ Chuyết sẽ không thể làm cha dượng được nữa, nữ chính trong nguyên tác cũng sẽ không bị dâm ô nữa, nam chính chắc hẳn cũng sẽ không bị vào tù vì tội g.i.ế.c người nữa.
Đương nhiên, cô không biết Cố Ngọc Thành không c.h.ế.t là có thể tránh được chuyện tiếp theo, hay là kết quả là đã định từ trước, chuyện này không xảy ra thì sẽ có chuyện khác xảy ra.
Đó không phải là những gì cô có thể kiểm soát.
Sau bữa tối, Văn Thiến ở lại nhà của bọn họ trò chuyện, thuận tiện chờ anh Đinh trở về.
Hơn tám giờ, Hoắc Thanh Sơn và anh Đinh trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-390.html.]
Lúc bọn họ dẫn Cố Ngọc Thành trở về đại đội, vừa vặn Đổng Thủ Chuyết cũng vừa về đến nơi, đang khóc lóc tìm người đi cứu Cố Ngọc Thành.
Anh Đinh cười nói: "Không cố gắng gì cả, lão Hoắc trừng mắt nhìn Đổng Thủ Chuyết kia một cái, hỏi anh ta có phải là cố ý kéo dài thời gian trở về hay không, có phải cố ý đạp Cố Ngọc Thành xuống hay không. Đổng Thủ Chuyết kia liền quỳ xuống cầu xin tha thứ, rồi nói anh ta không phải thấy c.h.ế.t không cứu, thật sự là không cách nào khác."
Sau đó Cố Ngọc Thành vừa xuất hiện, anh ta liền trực tiếp sụp đổ, thành thật khai báo, anh ta muốn kéo dài thời gian đi đường để chờ Cố Ngọc Thành c.h.ế.t rồi anh ta mới tìm người đến cứu.
Anh ta ghen tị với Cố Ngọc Thành, anh ta lúc trước nhìn trúng đối tượng xem mắt của Cố Ngọc Thành, nhưng nhà gái lại chọn Cố Ngọc Thành.
Sau đó hắn khuyên Cố Ngọc Thành cùng nhau đến đây kiếm tiền, Cố Ngọc Thành bởi vì siêng năng lại có năng lực nên được bổ nhiệm làm trung đội trưởng tuyển dụng, anh ta rất ghen tị, cho nên mới cố ý đạp Cố Ngọc Thành xuống đầm lầy.
Nếu Cố Ngọc Thành chết, anh ta sẽ không còn phải ghen tị đến mức ngày đêm khó ngủ nữa.
Sau khi Cố Ngọc Thành dặn dò xong, Hoắc Thanh Sơn liền trực tiếp dẫn anh ta đến cho đoàn bộ xử lý. Không cần xét xử ở đây, chỉ cần có tội là đoàn bộ có thể xử lý được.
Tuy rằng Cố Ngọc Thành được cứu, nhưng nếu không có Hoắc Thanh Sơn và anh Đinh, anh ta đã chết, cho nên cho dù Cố Ngọc Thành sống hay chết, tội danh mưu sát của Đổng Thủ Chuyết cũng được thành lập.
Đoàn bộ kết án tử hình cho anh ta, và yêu cầu lính canh áp giải anh ta đến nông trường mỏ than đá của Tổng cục cải tạo lao động để khai thác than.
Những kẻ phạm tội tử hình ở đây, trừ khi tội ác tày đình cần phải được xử b.ắ.n ngay lập tức, còn về cơ bản thì đều được đưa đến các nông trường cải tạo lao động để khai thác than hoặc làm việc khác.
Sau khi Đổng Thủ Chuyết đến mỏ than, số người lao động ở mỏ than không chỉ có số lượng lớn, mà còn có rất nhiều tù nhân tử hình có tính cách vô cùng nóng nảy thường xuyên gây gổ đánh nhau, cuối cùng Đổng Thủ Chuyết vì sợ hãi quá độ, trong một lần xuống mỏ tâm trạng hoảng hốt, lập tức ngã vào hố than mà chết.
Tin này là do anh Đinh nói cho Lâm Doanh Doanh nghe biết, lúc ấy Cố Ngọc Thành đến nhà nói cảm ơn, anh ấy làm cho Mạch Đậu một chiếc xe tập đi đa chức năng, có thể đẩy, có thể ngồi và còn có thể trượt, trông rất tinh xảo.
Lâm Doanh Doanh giữ anh ấy ở lại ăn cơm, sau đó lại bảo Hoắc Thanh Sơn gọi anh Đinh và Văn Thiến tới đây, anh Đinh nhìn thấy Cố Ngọc Thành liền nhớ tới Đổng Thủ Chuyết, thuận miệng nói một câu.
Ăn cơm xong Lâm Doanh Doanh cầm một ít tiền đưa cho Cố Ngọc Thành, uyển chuyển khuyên anh ấy về nhà trông con gái và vợ, dù sao vợ chồng mới cưới cũng không nên xa nhau như vậy.
Sau đó Cố Ngọc Thành tiếp nhận ý kiến của Lâm Doanh Doanh, viết giấy vay tiền cho cô, nói sau này trả lại tiền cho cô, sau đó trở về thu dọn và xin đại đội cho nghỉ về quê..
Lâm Doanh Doanh phát hiện nhóc con Mạch Đậu tương đối thích chiếc xe đẩy này.
Bây giờ cậu bé đã được một tuổi, bé gái cùng tuổi người ta mười tháng đã tập tễnh học bước đi, còn cậu bé thì bây giờ mới bắt đầu tập đi.
Bởi vì cậu bé sợ ngã, cho nên đứng tương đối vững, chỉ là không muốn di chuyển.
Bây giờ có một chiếc xe tập đi, cậu bé vươn tay ra nắm lấy xà ngang, và sau đó bàn chân của bụ bẫm của cậu bé nhấn xuống đất hai cái, rồi bắt đầu "lái" đi theo nhịp.
Mẹ Hoắc vô cùng kiêu hãnh, "Nhìn nhóc con của chúng ta kìa, không đi thì thôi, vừa đi đã vững như vậy."
Lâm Doanh Doanh chê cười cậu bé, "Mẹ cũng không xem chân nó thế nào."
Bụ bẫm, tất cả đều là thịt.
Mạch Đậu đẩy xe tập đi, miệng hét "đi đi đi "ùn ùn ùn", bước chân thì không nhanh không chậm, chậm rãi đi từng bước, khiến người lớn vô cùng vui mừng.
Một lát sau, Lâm Doanh Doanh không nhìn thấy cậu bé, liền vào phòng tìm cậu bé.
Thì phát hiện ra cậu bé đang đứng vịn trước cái gương, cậu bé ở trong gương có vẻ mặt thể hiện sự say sưa, "Ưm a á à", sau đó di chuyển khuôn mặt bụ bẫm, dán vào gương mặt bé nhỏ ở trong gương, rồi thè lưỡi ra liếm.
Cuối cùng cậu bé học theo dáng vẻ của Hoắc Thanh Sơn hôn Lâm Doanh Doanh, "Chụt" một cái, "Hôn nhẹ, nhóc con."
Lâm Doanh Doanh buồn cười đến mức ngã xuống cái ghế ở bên cạnh, "Mạch Đậu, con hôn cái gì vậy?"
Mạch Đậu quay đầu lại nhìn cô, cười đến chảy ra nước miếng, "Mẹ ~, hôn nhẹ."
Sau đó cậu bé vội vàng, cũng quên chuyện mình đi không vững, với nắm đ.ấ.m về phía Lâm Doanh Doanh.
Khi cậu bé sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, Lâm Doanh Doanh vội vàng nhào tới đỡ cậu bé, nhưng Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài đi vào nhanh hơn, quỳ trên mặt đất vươn cánh tay dài ra đón lấy cơ thể nhỏ nhắn mập mạp của cậu bé.
Mạch Đậu xoay người lại trong tay cha, nhìn hai người cười khặc khặc, "Nhàn (Sơn), hôn nhẹ."
Hoắc Thanh Sơn xách cậu bé lên, lại quay đầu hôn Lâm Doanh Doanh một cái, chọc cho cô hờn dỗi, cũng chọc cho Mạch Đậu trợn tròn mắt, nhìn anh với vẻ mặt rất nghiêm túc.