Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:21
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Doanh Doanh đặt cậu nhóc Mạch Đậu ở giữa vải chống thấm, sau đó đặt thức ăn thành một vòng trong xung quanh người cậu bé, cười nói: "Lát nữa chúng ta có thể ăn một bữa tiệc lớn rồi. Ở giữa có cậu nhóc mập mạp, chắc chắn là ăn rất ngon."

Bàn chân của cậu nhóc giật giật.

Ở đây có một số cây sồi, bóng cây không lớn, vì vậy Hoắc Thanh Sơn và anh Đinh dựng một cái lều trại ở bên cạnh, nếu ai ngại phơi nắng hoặc buồn ngủ thì vào trong lều trại.

Sau khi thu dọn xong, Lâm Doanh Doanh nằm trên bãi cỏ bên cạnh, cỏ thơm mềm mại giống như chăn đệm, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng bay, chóp mũi quanh quẩn mùi hương tươi mát của cỏ xanh, còn có hơi nước lạnh lẽo bay tới từ xa, làm cho người ta đặc biệt thoải mái.

Cô đưa tay gọi Hoắc Thanh Sơn: "Đến đây!"

Hoắc Thanh Sơn nằm xuống bên cạnh cô, gối đầu lên cánh tay mình, híp mắt nhìn bầu trời, đúng là cảnh vật không giống nhau, anh nghiêng đầu lặng lẽ hôn một cái lên má Lâm Doanh Doanh.

"A!" Một tiếng kêu vừa non nớt vừa vang dội dọa hai người giật nảy mình.

Mạch Đậu đã hùng hùng hổ hổ bò tới, bò lên đôi chân dài Hoắc Thanh Sơn rồi theo đó bò lên bụng anh, ngồi trên n.g.ự.c anh rồi dùng bàn chân trắng nõn đạp cằm anh.

Hoắc Thanh Hạnh: "Giời ơi, ông cụ của tôi ơi, vừa rồi nằm ở đây đái dầm chứ!"

Lâm Doanh Doanh vội vàng kiểm tra quần áo của cậu nhóc, cười nói: "Quần áo của thằng bé không ướt."

Trời nóng, Mạch Đậu mặc quần hở đũng. Mẹ Hoắc làm quần hở đũng đúng là hợp với tâm ý của Mạch Đậu, bó sát vào eo và chân, hở đũng cũng rất thuận tiện.

Văn Thiến đã cầm đàn accordion lên, để Hoắc Thanh Hạnh và cô ấy chơi đàn.

Hai người cùng đánh tạo ra âm thanh, cậu nhóc lập tức quay đầu lại và bò về phía họ với tốc độ đúng thật là nhanh.

Anh Đinh đi hái được một số hoa cúc chưa nở trở về, lát nữa đánh lửa rồi đặt vào trong nồi hấp, thêm muối vào là có thể trộn lên ăn.

Anh ta nhìn Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh không quan tâm đến cậu nhóc, nằm trên bãi cỏ mặt kề mặt nói chuyện, lập tức ngắt lời, "Này này này, lão Hoắc, tôi nói này, hai người chú ý ảnh hưởng nhá, vợ chồng già rồi đừng ngày nào cũng buồn nôn như vậy."

Lâm Doanh Doanh cười nói: "Vợ anh ở kia kìa, không ai ngăn cản anh buồn nôn đâu."

Anh Đinh: "Không được, vợ anh không mặt dày như em. Thanh Hạnh người ta còn chưa kết hôn đâu."

Lâm Doanh Doanh không chịu bỏ qua cho anh ta, "Đừng tìm cớ, rõ ràng là anh không có sức hấp dẫn lớn như lão Hoắc của nhà chúng tôi."

Hoắc Thanh Sơn cười cười, đôi mắt sáng đến mức như thể sắp chảy nước.

Anh Đinh: "Tôi không phục." Sau đó mỗi lần đều không thể dỗi với Lâm Doanh Doanh được, lần nào cũng bị cô dỗi. Anh ta quyết định nghe vợ chơi đàn ca hát, sau đó bắt nạt con trai của Lâm Doanh Doanh.

Anh ta Mạch Đậu trong n.g.ự.c mình, để cho Mạch Đậu tránh xa bụng của vợ mình một chút.

Mạch Đậu đang nằm sấp trên đùi Văn Thiến nhìn ngón tay trắng nõn của cô ấy linh hoạt ấn phím đàn, lúc này Hoắc Thanh Hạnh bắt đầu hát, giọng hát trong trẻo lại càng thu hút sự chú ý của Mạch Đậu.

Cậu bé vừa định bò qua, đã bị anh Đinh xách lại.

Anh Đinh: "Cháu ngoan ngoãn đi, sau đó cha nuôi dẫn cháu đi bắt thỏ, còn dẫn cháu đi câu cá nữa!"

Mạch Đậu nhìn chằm chằm vào cây đàn guitar không thể rời mắt được, dường như ngạc nhiên trước sự thú vị của cây đàn này.

Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn dính lấy nhau một lúc, cầm máy ảnh chụp ảnh lại cho bọn họ, còn chụp một đống ảnh Mạch Đậu trông giống như đứng yên nhưng biểu cảm khác biệt.

Nó có thể sử dụng như một gói biểu tượng cảm xúc.

Ca hát mệt mỏi, bọn họ ăn uống, sau đó Văn Thiến làm trọng tài, mấy người còn lại bế Mạch Đậu rồi chạy thi.

Hoắc Thanh Sơn và anh Đinh lần lượt khiêng Mạch Đậu, Mạch Đậu nhéo vành tai của bọn họ gào thét, kích động giống như chạy đua ngựa, khiến mọi người vô cùng vui.

Cuối cùng tất cả mọi người mệt mỏi, nằm trên vải chống thấm nghỉ ngơi và trò chuyện, còn Mạch Đậu thì ngủ thiếp đi.

"Cứu mạng... cứu mạng..." Có tiếng người kêu cứu bay đến từ đằng xa.

Lâm Doanh Doanh: "Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"

Tất cả họ đều nghiêng tai lắng nghe, Văn Thiến lắc đầu, "Không nghe thấy."

Hoắc Thanh Sơn: "Hình như có người kêu cứu."

Anh Đinh: "Bên kia có một cái đầm lầy, hay là bị rơi xuống đầm?"

Hoắc Thanh Sơn lập tức nhảy dựng lên, "Đi!" Anh bảo Lâm Doanh Doanh và mấy người phụ nữ ở lại đây, anh và anh Đinh lái xe jeep đi qua xem thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-389.html.]

Khi xe jeep đến nơi, Hoắc Thanh Sơn đánh tay lái, xe jeep quay đầu một cú đẹp mắt.

Nhìn lướt qua, hai người họ thấy một góc áo nổi trên đầm lầy, và có bong bóng khí nổi lên.

Hoắc Thanh Sơn cầm hai bó dây thừng ở trên xe rồi nhảy xuống, trên xe jeep của anh lúc nào cũng chuẩn bị một bó dây thừng, để có trường hợp gì xảy ra có thể dùng đến bất cứ lúc nào.

Anh nhanh chóng buộc dây thừng vào phía sau xe jeep, sau đó nhanh chóng kéo dây thừng xuống đầm lầy.

Đồng cỏ này quanh năm bị ngâm trong nước, thối rữa, ở dưới không chỉ có bùn lầy, mà còn có cả bèo quấn ở trong đó, một khi con người và động vật rơi xuống, sẽ bị quấn lấy và chìm dần xuống, càng giãy giụa thì càng bị lún xuống sâu hơn.

Người kia có đôi chân dài, khi đi xuống thì ngập đến vạt áo, anh đưa tay xuống liền sờ được vào đầu của người nọ, anh một tay nắm lấy bả vai, một tay nắm lấy cánh tay người nọ, hai tay trực tiếp dùng lực kéo đầu người đó lên khỏi đầm lầy.

Nhưng cơ thể của người đó đã bị mắc kẹt hơn một nửa, anh lập tức rút d.a.o găm ra và gạt xung quanh mấy cái, cắt một số cỏ nước cứng đầu quấn lấy người đó.

Anh Đinh vội vã nhảy lên xe jeep để lái xe kéo bọn họ ra ngoài.

Hoắc Thanh Sơn hét lớn: "Đừng lái!"

Hai người bị mắc kẹt trong bùn, phải dùng sức gấp mười lần mới kéo ra ngoài được, dây thừng không chịu được.

Anh nhanh chóng lau mặt cho người đó, phát hiện ra rằng người đó cắn chặt hàm răng, trong miệng không có bùn, thử sờ động mạch chủ, vẫn còn sống, chỉ là tạm thời nghẹt thở và hôn mê.

Hoắc Thanh Sơn lại kéo người đó, khiến bản thân đã bị ngập đến bụng. Ông nhanh chóng dùng dây thừng làm thành một cái thòng lọng, sau đó trực tiếp khóa eo và chân của người đó lại, rồi nâng người đó lên trên phần bùn lầy, để anh Đinh dùng xe kéo người đó lên.

Khi anh Đinh kéo người đó lên, Hoắc Thanh Sơn đã bị lún đến ngực.

Anh Đinh cũng không kịp xem người vừa được cứu lên thế nào, trực tiếp cắt dây thừng rồi lùi xe về kéo Hoắc Thanh Sơn lên.

Hoắc Thanh Sơn nghiêng người về phía trước mượn sức lực của cỏ nước trong bùn, để cơ thể nghiêng lên trên, như vậy có thể trì hoãn tốc độ lún xuống, chống đỡ đến khi anh Đinh ném dây thừng xuống.

Khi Hoắc Thanh Sơn leo lên bờ, anh nhìn người vừa được mình cứu trước tiên.

"Khụ khụ khụ..." Khi Hoắc Thanh Sơn dùng lực đập nhiều lần vào lưng người đó, cuối cùng người đó cũng ho.

Hoắc Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, "May mà lúc anh ấy lún xuống, anh ấy bịt mũi và ngậm chặt miệng." Nếu không cứu lên cũng không dễ dàng lấy sạch bùn trong khí quản.

Bên cạnh có cái đầm nước, anh Đinh rửa sạch người, Hoắc Thanh Sơn cởi quần áo tắm rửa cho sạch, trong xe anh có quần áo dự phòng, trực tiếp thay là được.

Người đó tỉnh táo lại, nói với bọn họ anh ấy tên là Cố Ngọc Thành, một thợ mộc được tuyển ở trong nước.

Anh ấy đã khá là sợ hãi, được cứu xong vẫn luôn run run người.

Hoắc Thanh Sơn: "Đi thôi, đi ăn cái gì đó."

Anh bảo anh Đinh đỡ Cố Ngọc Thành lên xe, đưa anh ấy đến chỗ bọn họ dã ngoại.

Mấy người Lâm Doanh Doanh đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy bọn họ nửa ngày không trở về, cô lo lắng đến mức sắp muốn lái một chiếc xe khác đi qua xem.

Văn Thiến bảo cô đừng nóng vội, "Không tin anh Đinh, em cũng không tin lão Hoắc nhà em sao. Lão Hoắc cũng không phải người không có đầu óc."

Lâm Doanh Doanh: "Anh ấy có đầu óc, nhưng anh ấy gặp phải tình huống nguy cấp đều là liều mạng rồi mới dùng đến đầu óc."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai năm nay cô nghe Dương Hải Quân và Từ Hải Tân nói rất nhiều chuyện, hầu hết những vết thương trên người của Hoắc Thanh Sơn đều là vì cứu người rơi xuống.

Cũng may Hoắc Thanh Sơn hiểu rõ tính của cô, không để cô chờ đợi quá lâu.

Nhìn xe jeep đi trở về, Lâm Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm, cô là người đầu tiên xông lên, "Thế nào?"

Anh Đinh cười nói: "Có lão Hoắc nhà em ở đây, yên tâm đi."

Xe dừng lại, Lâm Doanh Doanh nhìn một người đàn ông xa lạ bước từ trên xe xuống, dáng người anh ấy cao gầy, vẻ mặt tái nhợt, mặt mày khá là được.

Anh Đinh giới thiệu bọn họ với nhau một chút, trong xe của anh ta cũng có quần áo dự phòng, anh ta liền đi lấy để cho Cố Ngọc Thành thay, sau đó đi ra ăn chút gì đó.

Cố Ngọc Thành liên tục nói cảm ơn bọn họ, "May mà liên trưởng Hoắc cùng liên trưởng Đinh ra tay cứu giúp, nếu không... Ta đã c.h.ế.t đó mà không ai hay biết."

Lâm Doanh Doanh cũng không hỏi quá trình cứu người của bọn họ, cô chỉ cần biết kết quả bình an là được rồi, không muốn biết Hoắc Thanh Sơn đã trải qua quá trình gian nan khó khăn như thế nào.

Cô lấy nước nóng và đồ ăn cho Cố Ngọc Thành ăn.

Cố Ngọc Thành vội vàng vươn hai tay ra nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.

Khi Lâm Doanh Doanh chạm vào anh ấy, đột nhiên cảm thấy một có gì đó là lạ, giống như lúc trước bắt tay Hoắc Thanh Phong rồi biết tình tiết trong nguyên tác.

Loading...