Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 388
Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:19
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian chớp mắt cái đã đến tết Đoan Ngọ mùng 5 tháng 5 năm thứ hai.
Mùa này nông trường đã gieo lúa mì xong, lại chưa đến thời gian cuốc đất mùa hè, đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút.
Mà lúc tháng ba nhóc con bị cảm một trận, ốm mười ngày, mẹ Hoắc sợ tới mức không cho Lâm Doanh Doanh đưa cậu bé ra ngoài, nhất định phải xuân ô thu đông(1) mới được.
(1) Xuân ô thu đông: Câu đầy đủ là “Xuân ô thu đông, bất sinh tạp bệnh”. Một câu ngạn ngữ, khuyên mọi người mùa xuân không nên nóng lòng mà cởi áo khoác ra, mùa thu thì không cần thấy vừa mới lạnh đã mặc nhiều quần áo. Nên ăn mặc cho thích hợp, không quá nhiều cũng không quá ít. Bởi vì nhiệt độ cơ thể của con người luôn ở mức ổn định (37 độ C). Nếu nhiệt độ cơ thể quá cao hoặc quá thấp sẽ khiến các chức năng sinh lý của con người bị tổn thương.
Lâm Doanh Doanh cũng nghe theo bà.
Bây giờ cuối cùng tháng năm cũng ấm lên, Lâm Doanh Doanh nghẹn cả một mùa đông rồi rốt cuộc nhịn không được nữa, thương lượng với bà muốn đưa nhóc con ra ngoài hóng gió.
Cậu bé đã được chín tháng, vậy mà còn chưa thật sự được đi ra ngoài.
Trời ấm áp nên đương nhiên mẹ Hoắc đồng ý, hơn nữa nhóc con biết bò rồi cũng phải học đứng học đi, đi ra ngoài cũng có lợi.
Lâm Doanh Doanh: "Mẹ, mẹ cũng đi cùng chúng con đi, nhịn cả một mùa đông, đã rất khó chịu rồi."
Mẹ Hoắc cười nói: "Mẹ không khó chịu, mỗi ngày mẹ đều vui, không cần giải sầu. Các con đi đi, mẹ và mẹ Đại Lực còn phải gói bánh chưng, các con trở về là có thể ăn."
Hôm qua Lâm Doanh Doanh đã cho trường học nghỉ, để mọi người về nhà ăn Tết Đoan Ngọ. Hôm nay cô bảo Hoắc Thanh Hạnh hẹn Văn Thiến đi cùng, còn bảo họ gọi điện thoại cho Hoắc Thanh Sơn và anh Đinh, để hai người bọn họ cũng đi cùng, đừng nhào xuống ruộng mà không để ý đến vợ con.
Nhóm người Hoắc Thanh Sơn bây giờ ngày càng thuần thục việc cày cấy và gieo trồng vào mùa xuân, tháng tư đã trồng lúa mì, tháng này đáng lẽ là được nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ nào thì bận rộn xây nhà, làm thợ mộc, sửa đường, đào kênh dẫn nước để tưới tiêu và vân vân nữa, nói chúng là vẫn bận rộn.
Đương nhiên, thời gian đưa vợ con đi chơi tiết thanh minh là vẫn có.
Khi đám người Hoắc Thanh Sơn trở về, nhóc con Mạch Đậu đang bò điên cuồng trong sân.
Đứa bé nhíu mày lại khuôn mặt đẹp trai trông rất nghiêm túc, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn.
Mới rời mắt có mấy giây, cậu bé đã bò ra đến luống rau, lăn mình xuống đất, bùn đất dính đầy người, nếu không thì bò lên ổ gà, tự thưởng cho mình một bộ lông gà.
Dù sao trời cũng ấm có thể tắm được, Lâm Doanh Doanh cũng mặc kệ cậu bé, để cậu bé bò thoải mái, bây giờ cậu bé rất nặng, cô không giữ cậu bé một chỗ được.
Thấy bọn họ trở về, Lâm Doanh Doanh chào hỏi một tiếng, hỏi: "Bọn Thanh Hồ, Tạ Vân và Đại Lực đâu?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy cậu nhóc bây giờ suốt ngày lăn lộn cùng một chỗ, sắm vai đứa bé ngoan ở trường học, nhưng vừa ra khỏi cổng trường cái là biến thành con lừa hoang, chơi đùa khắp nông trường.
Đặc biệt, Lương Chí Quốc mang ba chiếc xe đạp cũ đến đến cho bọn họ, giống như chắp thêm cánh cho bọn họ.
Anh Đinh cười nói: "Lúc nãy anh thấy bọn họ với đứa bé của nhà phó doanh trưởng Tam chơi đuổi tà ma ở phía bắc. Bây giờ thì không biết, em làm chị dâu thì cũng đừng bận tâm, em không thấy mẹ già cũng mặc kệ sao."
Mẹ Hoắc cười ha ha nói: "Con cháu tự khắc có phúc của con cháu, tôi á, không quản được."
Mẹ Hoắc chính là người rộng lượng tự hiểu bản thân, bà biết mình không có văn hóa ít kiến thức, muốn giáo dục con cái cũng không có cách nào tốt, chẳng thà bớt quản một chút.
Văn Thiến vừa vào cửa đã đi đến chào hỏi nhóc con, bây giờ cô ấy đang có thai, muốn gần gũi với Mạch Đậu nhiều một chút để con của mình cũng đẹp trai như vậy.
Nhóc con Mạch Đậu đang ghé vào bên cạnh ổ gà, lông gà rơm dính trên đầu, cậu bé nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh tay mập mạp chống đỡ cơ thể mập mạp, đôi mắt to nhìn đôi mắt nhỏ của con gà mái đang ấp trong tổ.
Văn Thiến nôn nóng, ai nha một tiếng, "Cháu yêu của bác, cháu trừng mắt với nó chẳng may nó mổ cháu một cái thì phải làm sao?"
Lâm Doanh Doanh cười nói: "Không sao đâu, chỉ có nó bắt nạt con gà, không có con gà nào dám bắt nạt nó."
Đừng thấy Mạch Đậu còn nhỏ mà khinh thường, tay chân rất nhanh nhẹn. Khi bò trên mặt đất, nếu có con gà muốn mổ cậu bé, cậu bé có thể tát một cái chính xác vào đầu con gà. Nếu động tác nhanh hơn một chút con gà phản ứng chậm một chút là rất có thể bị đánh cho choáng váng đầu óc, cậu bé có thể bóp cổ con gà. Sau đó liền nghe thấy tiếng con gà giãy giụa, đợi cậu bé chơi đủ thì mới thả con gà ra, con gà kia thì như được đại xá hốt hoảng chạy trốn, sau đó cậu nhóc vừa bò vừa chạy nước miệng vừa cười khằng khặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-388.html.]
Đúng là con quỷ nhỏ trong mắt những động vật nhỏ trong nhà.
Văn Thiến ngồi xổm xuống muốn bế Mạch Đậu.
Anh Đinh nhìn thấy vậy liền bước nhanh đến xách Mạch Đậu lên, bảo Văn Thiến đừng bế cậu bé, "Em năm tháng rồi, sao có thể bế cậu bé được chứ?"
Mạch Đậu chỉ mới chín tháng, nhưng thịt rất chắc và nặng, nhưng cậu bé vẫn rất linh hoạt, cho nên cậu bé là một cậu nhóc vừa mập mạp vừa nhạy bén năng động.
Anh Đinh đặt cậu bé lên vai mình, cậu bé lập tức nhíu mày, bàn tay nhỏ bé nắm chặt hai tai anh Đinh, dáng vẻ như là sợ ngã xuống.
Lâm Doanh Doanh lấy vải áo mưa và khăn choàng giống chăn, Hoắc Thanh Hạnh đặt trái cây và thức ăn lên đó, lấy thêm thuốc thảo dược, tránh ra ngoài bị muỗi đốt, còn phải mang theo quần áo để thay cho nhóc con, tránh cậu bé làm bẩn quần áo còn có quần áo để thay.
Khi sắp đi, Mạch Đậu nhéo tai của anh Đinh, ưm a mà chỉ huy anh ta đi chỗ này đi chỗ kia, đi tiểu, lại đi tuần tra những bông hoa và cây cối ở góc tường, sau đó nhìn vào ổ gà, lồng thỏ, và cuối cùng chỉ huy lên xe.
Anh Đinh: "Tôi nói lão Hoắc này, con trai cậu con mẹ nó... Trời sinh làm thủ trưởng, cho tôi làm nhân viên phục vụ của cậu bé cũng không đủ tư cách!"
Hoắc Thanh Sơn thản nhiên nói: "Chẳng qua là nó cảm thấy anh dễ bắt nạt mà thôi."
Hai đứa bé Lương Nhị Lực, Lương Tam Lực, đã từng cảm thấy Mạch Đậu dễ bắt nạt như em gái của họ, luôn muốn giương nanh múa vuốt đe dọa muốn ăn thịt cậu bé, sau đó làm bộ cắn bàn tay nhỏ bé của cậu bé, kết quả bị Mạch Đậu đá một cái vào sống mũi, lúc đó liền chảy nước mắt.
Kể từ đó, bọn họ không bao giờ dám dọa nạt Mạch Đậu nữa.
Bọn họ lái hai chiếc xe jeep tới, Lâm Doanh Doanh bế Mạch Đậu muốn ngồi phía sau, nhưng cậu bé lại ừm a muốn ngồi phía trước.
Lâm Doanh Doanh véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, "Con nghe lời cho mẹ! Một cậu bé thì ngồi phía trước làm cái gì?"
Mạch Đậu bị Lâm Doanh Doanh véo một lúc thì lập tức ngoan ngoãn, nhíu mày, bĩu môi phụng phịu không bì bõm ưm ưm a a nữa.
Hoắc Thanh Hạnh lấy khăn tay lau nước bọt cho cậu bé, cười nói: "Chị xem nó kìa, còn biết giận chứ, cháu vừa trợn trắng mắt sao?"
Đôi mắt to của Mạch Đậu lập tức trở nên đờ đẫn, dáng vẻ mờ mịt vô tội không biết không hiểu cái gì.
Hoắc Thanh Hạnh cười ha ha, "Chị dâu, chị thằng bé kìa! Sao thằng nhóc này lại tinh ranh như vậy chứ? Em nghe người già nói con gái nhạy cảm, năm sáu tháng liền biết người ta có tốt với mình hay không, nhưng các cậu bé thì đều ngốc, chỉ biết ngủ, chưa từng thấy đứa nào tinh ranh như này."
Mạch Đậu ngáp miệng dụi mắt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại nghiêng vào trong khuỷu tay Lâm Doanh Doanh.
Hoắc Thanh Hạnh: "Ừm, đây là chê em nói nhiều không thích nghe."
Thời gian ngủ của cậu bé rất cố định, buổi tối đi ngủ đúng giờ, thức dậy lúc 6 giờ sáng để chơi, hơn mười giờ đi ngủ trưa, thức dậy vào buổi trưa để ăn, sau đó lại ngủ một giấc ngắn vào buổi chiều.
Bây giờ mới chín giờ, là thời điểm tăng động của cậu bé, sao cậu bé lại ngủ chứ?
Lâm Doanh Doanh cúi đầu nhìn cậu bé, cố ý cười nhạo cậu bé, "Tinh ranh cái gì? Lớn như vậy rồi mà còn chưa biết nói, không gọi mẹ cha gì cả."
Cô cảm thấy cậu bé mập mạp trong lòng ngủ đã ngủ thật, cũng cười rộ lên, nói với Hoắc Thanh Sơn: "Chậm biết nói như vậy, chắc chắn là giống anh."
Hoắc Thanh Sơn một tay điều khiển vô lăng, đưa tay xuống xoa nhẹ hai cái lên đầu Lâm Doanh Doanh, "Bà ngoại nói em một tuổi rưỡi mới gọi cha mẹ, nhưng vừa mở miệng cái là rất biết miệng lưỡi, thông minh."
Lâm Doanh Doanh: Chẳng lẽ giống mình? Nhưng mình là bởi vì khi còn bé lười nói nên không muốn nói mà thôi, cũng không phải thật sự không biết, còn thằng nhóc này rõ ràng chính là không biết.
Cô lấy cái gương tay nhỏ của mình ra soi, bản thân vẫn xinh đẹp như hoa, thông minh lanh lợi, không hề có một chút dáng vẻ ngốc nghếch, nên đương nhiên thằng nhóc này là giống Hoắc Thanh Sơn.
Đến nơi, dừng xe xong, hai người đàn ông vội vàng trải vải áo mưa xuống đất, Hoắc Thanh Hạnh và Lâm Doanh Doanh chuẩn bị thức ăn, còn Văn Thiến thì đi chỉnh dây đàn ghi-ta.
Cô cũng thích ca hát, Hoắc Thanh Hạnh cũng thích, cho nên anh nhờ người mua một cây đàn guitar cho Hoắc Thanh Hà.
Ngoài ra, họ cũng mang theo đàn Accordion của trường, hôm nay đi ra ngoài chơi tiết thanh minh, có thể chơi đàn ca hát.