Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 387

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:16
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Doanh Doanh nói một chút, mấy người chị dâu cũng theo nhau sỉ vả anh Đinh, điệu bộ bất bình giùm Văn Thiến.

Văn Thiến thấy anh ta bị mọi người vây lại tấn công, lại không đành lòng, liền vội vàng giúp anh ta giải vây.

Bản thân cô ấy cũng thật sự có cảm tình với anh Đinh, trải qua vài chuyện khi gần nhau một năm nay thì cũng càng ngày càng thích.

Chẳng qua có đôi lời cô ấy luôn muốn hỏi nhưng không nói ra, nhưng nếu không hỏi thì cô sẽ như bị nghẹn ở cổ họng, không thể thẳng thắn gặp anh Đinh chung một chỗ.

Lâm Doanh Doanh nhìn cô ấy giải vây cho anh Đinh, cũng biết chuyện này có triển vọng, thấy thu hoạch tốt, bảo mọi người nhanh chóng uống rượu, ăn cơm.

Mấy chị dâu ăn mấy miếng, trước tiên vội vàng giải tán bọn nhỏ, để ngày mai lại chơi.

Đợi sau khi tất cả mọi người giải tán, Lâm Doanh Doanh giữ Văn Thiến nói chuyện một hồi, sau đó mới để anh Đinh đưa cô ấy về nhà khách.

Cô nháy mắt với anh Đinh, để anh ta nắm lấy cơ hội nhanh chóng bày tỏ, có hiểu lầm thì giải thích, có khó khăn thì khắc phục, bỏ qua lần này là không có lần sau đâu.

Đợi khách đều rời đi, lãnh đạo nhỏ cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ.

Hoắc Thanh Sơn đặt bé ở trên giường, đắp chăn nhỏ lại, nhìn bé ngủ mà chân mày nhỏ còn hơi cau, dùng tay nhẹ nhàng xoa cho bé, lau sạch ấn đường cho bé.

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Xác định là giống anh, còn nhỏ tuổi mà mặt nghiêm túc quá.”

Hoắc Thanh Sơn ôm lấy cô: “Anh thật sự nghiêm túc như vậy sao? Vậy sau này anh phải cười nhiều.”

Lâm Doanh Doanh lập tức nắm lấy khóe miệng anh kéo qua hai bên: “Đúng vậy, cười như thế này, lộ ra tám cái răng.”

Hoắc Thanh Sơn cười với cô, Lâm Doanh Doanh vội vàng nói: “Hay là anh đừng cười, xem ra cười cũng có thiên phú.”

Hoắc Thanh Sơn tiến lên phía trước hôn cô một cái: “Đúng rồi, vợ anh là có thiên phú nhất.”

Tạ Vân rửa chân ở trong nhà bếp chạy vào: “Còn có em.”

Cậu bé cười toe toét, đẹp đến không chịu được.

Sau đó Hoắc Thanh Hồ đi vào, xách cậu bé về phòng phía sau: “Em đây chính là hung ác nhe nanh.”

Mẹ Hoắc đi vào, bà để Lâm Doanh Doanh cho Mạch Đậu b.ú sữa, như vậy thì có thể ôm qua ngủ trên giường nhỏ ở phòng phía bắc. Giường nhỏ này do chính ủy Cao tặng, có mấy chức năng vô cùng thiết thực.

Lâm Doanh Doanh bế nhóc con, dùng đầu ngón tay trêu chọc đùa giỡn, bé ngậm chặt miệng không mắc lừa. Đợi tới khi Lâm Doanh Doanh thật sự vén áo ra rồi tiến về phía bé thì bé lập tức há to mồm bắt đầu b.ú sữa mẹ.

Bộ lọc cháu trai của mẹ Hoắc dày tám trăm mét, bà đau lòng nói: “Đứa bé này thật sự là ngoan ngoãn hiếm thấy, đói cũng không khóc, không quấy, đây không phải rõ ràng là bị đói sao.”

Hoắc Thanh Sơn: “Bé chưa có đói đâu, nếu thật sự đói thì đã khóc từ lâu.”

Có mấy lần buổi tối Lâm Doanh Doanh quá buồn ngủ, không muốn cho bé b.ú sữa mẹ, bé đói bụng gào khóc, tay chân cũng đều vung vẩy, nhìn không khác gì những đứa bé khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Thanh Hạnh làm đồ ăn sáng, Hoắc Thanh Sơn bế con, để mẹ Hoắc và Lâm Doanh Doanh ngủ thêm một lát.

Buổi tối Lâm Doanh Doanh ngủ sớm nên cũng không cần ngủ nướng, cô ôm con đi đút sữa, để Hoắc Thanh Sơn đi kêu anh Đinh và Văn Thiến tới dùng cơm.

Một lát sau, anh Đinh vừa vào cửa liền cười ha ha nói: “Tôi sắp kết hôn rồi! Mau chúc mừng tôi đi!”

Lâm Doanh Doanh kinh ngạc nói: “Anh Đinh, anh cũng hiệu suất quá chứ? Tối hôm qua mới nói, sáng sớm hôm nay liền kết hôn?” Cô nhìn Văn Thiến bên cạnh: “Văn Thiến, anh ta lừa gạt cô như thế nào vậy?”

Văn Thiến cười một tiếng, thoải mái nói: “Tháo gỡ nút thắt trong lòng thì không còn gì nữa.”

Nút thắt trong lòng? Lâm Doanh Doanh liếc anh Đinh một cái, cười nhạt: “Tôi nói này anh Đinh, anh cũng đừng có tâm địa gian xảo gì đó nha?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh Đinh liên tục chắp tay: “Không dám, không dám đâu!”

Tạ Vân vừa nghe bọn họ muốn kết hôn, cậu bé vui hơn bất kỳ ai: “Con sẽ làm cậu nhóc áp giường cho chú Đinh.”

Anh Đinh đã quen việc đứa bé này xưng hô trong nhà giống Lương Đại Lực, sờ đầu cậu bé một cái, không ngừng nói được.

Sau khi ăn sáng, Hoắc Thanh Sơn muốn cùng anh Đinh đi doanh bộ dò xét một chút, còn phải theo quy định gọi điện thoại đến liên bộ hỏi thăm tình hình. Bây giờ liên đội đang bận sửa máy, sửa chữa nhà, chăm sóc các loại gia súc, cũng rất bận rộn.

Lâm Doanh Doanh lặng lẽ hỏi Văn Thiến một chút, trước đây cô và anh Đinh có nút thắt trong lòng gì, còn giấu một năm mới tháo gỡ. Cô cho rằng là do chuyện kia của Hứa Trác Nhiên, an ủi Văn Thiến: “Cô cũng đừng mắc lừa, tôi thấy cô ấy tự cho là bản thân rất giỏi, cho rằng một người đàn ông tài giỏi phải nhìn trúng cô ấy.” Cô đoán Hứa Trác Nhiên tám mươi phần trăm là trả thù anh Đinh ban đầu từ chối coi mắt, khiến cô ấy mất mặt.

Văn Thiến cười nói: “Đúng vậy, đã tháo gỡ, tôi biết anh Đinh và cô ấy không có quan hệ gì cả.”

Lâm Doanh Doanh cũng mừng thay cô ấy.

Văn Thiến nắm tay cô ấy, thật lòng nói: “Cảm ơn cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-387.html.]

Lâm Doanh Doanh cười lên: “Cô đỡ đẻ cho tôi, còn là mẹ nuôi của con tôi, tôi mới phải cảm ơn cô.”

Văn Thiến không nói với Lâm Doanh Doanh rốt cuộc nút thắt trong lòng với anh Đinh là gì. Bởi vì xấu hổ, cũng không cần thiết.

Trước đây có người nói này nói nọ bên cạnh cô ấy, nói anh Đinh nhất định là thích thầm Lâm Doanh Doanh, ban đầu cô ấy không tin, nhưng sau khi càng thích anh Đinh thì cô ấy không nhịn được mà suy nghĩ nhiều. Quan sát một lúc cảm thấy có lẽ không sai, anh Đinh chính là trong lòng có quỷ, khi anh ta thấy Lâm Doanh Doanh, ánh mắt cũng sáng vô cùng.

Nếu như anh Đinh thích Lâm Doanh Doanh, dù là Lâm Doanh Doanh không biết, cô ấy cảm thấy mình cũng không cách nào tiếp cận anh Đinh, trong lòng luôn không thoải mái, ảnh hưởng đến tình bạn của cô ấy và Lâm Doanh Doanh.

Tối hôm qua cuối cùng cô ấy cũng lấy dũng khí hỏi anh Đinh về vấn đề này.

Lúc ấy anh Đinh há hốc mồm ngơ ngác khoảng một phút mới hỏi cô ấy: “Không phải, tôi nói với em, em lấy suy nghĩ này ở đâu ra? Nếu như anh dám thích Lâm Doanh Doanh, anh cũng chán sống rồi? Còn không phải anh Hoắc sẽ đánh c.h.ế.t anh sao?”

Văn Thiến: “Anh không thích cô ấy sao?”

Anh Đinh: “Đương nhiên anh thích cô ấy rồi, em không thích cô ấy sao?”

Ai mà không thích Lâm Doanh Doanh chứ? Vẻ ngoài đẹp, con người hào phóng thoải mái, không vòng vo, phức tạp, mỗi ngày anh ta đều đến ăn cơm chùa, cô cũng không bao giờ phản đối, có gì ngon cũng nghĩ đến anh ta.

Văn Thiến cũng bắt đầu mơ hồ, không hiểu nhìn anh ta.

Anh Đinh: “Nói như vậy, anh thích Lâm Doanh Doanh cũng giống như em thích Lâm Doanh Doanh vậy. Cho dù lần đầu gặp mặt anh có cảm tình với cô ấy, cô ấy xinh đẹp như vậy mà đúng không, người đàn ông nào mà không vài suy nghĩ? Nhưng không phải cô ấy và lão Hoắc yêu nhau sao, thế anh có thể không biết điều hả? Chỉ trong vài phút, anh đã nhìn rõ thực tế. Sau này, thật sự không có một chút ý nghĩ gì, em đổ oan cho anh, anh không có cách nào mà khiếu nại hết.”

Văn Thiến nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh ta liền tin tưởng, lại cảm thấy cô ấy suy nghĩ như vậy có chút không đúng với anh ta, nhưng cô ấy cũng không hối hận, bởi vì không hỏi ra thì trong lòng cô sẽ càng có nhiều vướng mắc hơn.

Chẳng qua là nên hỏi sớm một chút, không nên nén ở trong lòng.

Thấy cô ấy tin, anh Đinh cũng không còn sợ hãi mà bắt đầu ngứa đòn: “Nếu anh thích cô ấy theo kiểu đó, vậy thì anh cũng rất ti tiện đó, mỗi ngày đến nhà cô ấy nhìn cô ấy và Hoắc Thanh Sơn ân ái? Lúc trước hiểu lầm em có vị hôn phu, anh chua chát thành hủ dưa lâu năm rồi, cũng không muốn gặp lại em đâu.”

Lúc này Văn Thiến cuối cùng mới tin tưởng anh ta thật sự thích cô ấy, bởi vì nghe người ta nói anh ta và Hứa Trác Nhiên bạn đời, trong lòng cũng chua chát, nghĩ đến anh ta thích thầm Lâm Doanh Doanh, cũng rất chua xót.

Hai người vốn là thích lẫn nhau, bây giờ giải trừ hiểu lầm, không còn chướng ngại khác chắc chắn thành người yêu.

Lâm Doanh Doanh cũng vui cho bọn họ: “Anh Đinh, nếu anh không kết hôn, tôi ngại để cho anh tới nhà tôi ăn cơm, một năm qua này ngày nào cũng để anh tới làm kỳ đà cản mũi thì cũng ngại lắm.”

Anh Đinh: “Ừ, hai người biết là được, cũng không biết thu liễm lại một chút.”

May lão Hoắc là người tình cảm nhưng tương đối hướng nội, nếu không biết xấu hổ như Lâm Doanh Doanh, thì hai vợ chồng này thành vô địch rồi.

Văn Thiến giận liếc anh.

Lâm Doanh Doanh giữ bọn họ lại dùng cơm, anh Đinh kéo Văn Thiến đi: “Sẽ không ăn cơm trưa đâu, hai chúng tôi phải đi nộp giấy xin kết hôn.”

Mặc dù bình thường Văn Thiến hào phóng nhưng vào lúc này mặt đỏ ửng hết cả lên, làm gì mà gấp như vậy chứ.

Anh Đinh cũng không để ý, không cần xấu hổ và xin lỗi với Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn, hai vợ chồng đó cũng không biết chữ xấu hổ viết như thế nào đâu.

Vì vậy sau khi nhóc con Mạch Đậu tròn một trăm ngày không bao lâu, anh Đinh và Văn Thiến đính hôn, tiết đông chí đó hai người họ kết hôn rồi.

Cả hai người họ đều ở đây một mình nên kết hôn không có người nhà giúp đỡ lo liệu, nhà Hoắc Thanh Sơn cũng coi như người nhà anh Đinh, Lâm Doanh Doanh lại coi Văn Thiến như người nhà, lại thêm đám người doanh trưởng doanh số ba và phó doanh trưởng cũng náo nhiệt lo liệu một hôn lễ của thời đại và vùng miền đặc sắc.

Đoàn trưởng Kỳ và chính ủy Cao cũng đích thân tham dự, chúc mừng cô dâu chú rể, thuận tay điều nhân tài như quân y Văn điều đến nông trường của bọn họ.

Chạng vạng tối yến tiệc liền tan, để cho cô dâu chú rể sớm vào động phòng, trời lạnh nên không ai có thể ở bên ngoài vách tường nghe lén nháo phòng tân hôn.

Lâm Doanh Doanh và mẹ Hoắc ngồi trên chiếc xe trượt tuyết nhỏ của cô, áo choàng dài quân đội quấn nhóc con vào trong ngực, Hoắc Thanh Sơn kéo bọn họ.

Tạ Vân bên cạnh dùng hai cây gậy chống, bắt chước tự trượt tuyết, xoạt xoạt mà ung dung tự nhiên, nhưng mà không cẩn thận liền đụng ngã Hoắc Thanh Hồ đang đi ở bên cạnh. Hai đứa lăn trong đống tuyết, sau đó liền nghe Hoắc Thanh Hồ cắn răng gầm nhẹ, xách Tạ Văn muốn đổ đống bột nhão trong đầu cậu bé ra.

Lâm Doanh Doanh liền cười khanh khách, nhóc con cũng bắt đầu bi bô phụ họa theo cô.

Lâm Doanh Doanh: “Việc nhóc con của mẹ lấy người khác làm trò cười, rất giống với mẹ.”

Hoắc Thanh Hồ từ sau sâu xa nói: “Có vài người ngã nhào ngồi xuống đất, cũng rất buồn cười.”

Không đợi Lâm Doanh Doanh phản kích, Hoắc Thanh Hạnh tán cậu bé một cái: “Không biết lớn nhỏ, em đang cười ai đó.”

Năm ngoái lúc vừa mới tới, Hoắc Thanh Hạnh cũng té không ít đâu.

Vừa mới tới cửa nhà, Lâm Doanh Doanh cảm thấy nhóc con trong n.g.ự.c không đúng, cô cúi đầu nhìn bé cau mày, ánh mắt đờ đẫn, thân thể mập mạp không nhúc nhích.

Cô lập tức hô to: “Cha nhanh lên một chút! Con trai anh mót rồi!”

Hoắc Thanh Sơn vội vàng ôm nhóc con, anh chạy như bay về phía nhà vệ sinh nhà mình.

Tốc độ đó, gần như hiện ra tàn ảnh.

Loading...